“Lương chúng tôi có thể cho anh, thế nhưng hiện tại chỉ có thể trả cho anh hai ngàn vạn, còn lại có thể tùy theo giai đoạn mà ứng phó! ”
“Đừng hy vọng hão huyền nữa, tôi chắc chắn sẽ không tiếp quản Tống thị.
”
Tô Chi Niệm mạnh mẽ ngắt lời của Tống Thanh Xuân, giống như anh không hề nhìn thấy giờ phút này cô suy yếu như thế nào, không hề có chút nào thông cảm và mềm lòng, vẻ mặt lạnh lẽo tiếp tục nói: “Thừa lúc hiện tại tôi còn chưa nổi giận, tốt nhất là cô nên khẩn trương biến mất khỏi trước mắt tôi.
”
Giọng nói sắc bén của Tô Chi Niệm còn chưa hết, cả người Tống Thanh Xuân bỗng nhiên nhoáng lên một cái, thân thể suy yếu ngã xuống.
Tô Chi Niệm nhanh tay lẹ mắt vươn tay trái ra đỡ được eo của cô, đụng chạm da thịt, khiến anh có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô lúc này: sao dì cả lại cứ phải tới vào hôm nay? Tới thì cũng tới rồi, thế nào mà vẫn đau như vậy!
Sau đó, Tống Thanh Xuân hoàn toàn mất ý thức, lâm vào hôn mê.
-
Tô Chi Niệm dùng một tay khống chế tay lái, vừa lái xe, vừa gọi điện cho thím Tôn.
“Thím gọi cho bác sĩ Hạ đến nhà một chuyến.
” Tô Chi Niệm nhàn nhạt nói lại một câu, sau đó liếc mắt qua kính chiếu hậu một cái, nhìn đến Tống Tương Tư đang nằm ở ghế sau, lại chữa lại: “Để bác sĩ Hạ phái một bác sĩ nữ đến nhà một chuyến! đúng, không phải tôi sinh bệnh, mà là phụ nữ! ”
Giọng điệu của Tô Chi Niệm đột nhiên trở nên có chút gấp gáp: “Người phụ nữ này không có quan hệ gì với tôi, cô ấy chỉ té xỉu, vừa lúc tôi đi ngang qua mà thôi! Bệnh gì?”
Tô Chi Niệm dừng lại tầm mười giây, mới nhanh chóng nói ba chữ “Đau bụng kinh” vào trong di động, sau đó cũng không chờ thím Tôn phản ứng lại, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Vẻ mặt của Tô Chi Niệm nhàn nhạt như cũ, không có thay đổi gì quá lớn, anh nhìn quãng đường phía trước, cực kỳ chuyên chú lái xe, nhưng trên gương mặt trắng nõn, sau khi cúp điện thoại của thím Tôn, lại có chút đỏ sậm.
-
“Anh Tô.
” Thím Tôn đẩy cửa