Chính là, cô không nghĩ tới, Tần Dĩ Nam ấm áp như vậy, lại khiến cho đáy lòng cô lạnh thấu.
Mà Tô Chi Niệm vẫn luôn cho cô cảm giác lạnh lẽo vô tình, lại từ từ làm ấm trở lại tâm lạnh thấu của cô.
Cô cảm thấy Tần Dĩ Nam đối với cô rất tốt, lại không có tốt giống như trong tưởng tượng của cô vậy.
Mà cô cảm thấy Tô Chi Niệm đối với mình rất tệ, nhưng lại tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, thậm chí giống như còn tốt hơn Tần Dĩ Nam đối với mình nhiều...!
Tuy rằng Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, nhìn như đã vào mộng, thực ra thần trí đặc biệt tỉnh táo, anh xuyên qua ngón tay cô ấn cổ mình, có thể do thám rõ ràng thế giới nội tâm của cô.
Vào lúc anh đọc được suy nghĩ cuối cùng của cô, tay anh nắm thành quả đấm, hơi có chút run rẩy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, ở trong đáy lòng cô, rốt cuộc anh đã mạnh hơn Tần Dĩ Nam một lần.
Bởi vì dùng Tần Dĩ Nam so sánh với Tô Chi Niệm, Tống Thanh Xuân khó tránh sẽ lại nghĩ tới cảnh tượng hôm nay mình gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, trong đáy lòng cô có chút hạ màn.
Thật không nghĩ tới, cô theo đuổi Tần Dĩ Nam nhiều năm như vậy, kết cục cuối cùng lại có thể là tỏ tình cũng không thể nói ra, đã liền không có khả năng.
Hóa ra cô không có tỏ tình thành công, hơn nữa Tần Dĩ Nam và Đường Noãn đang ở cùng một chỗ? Nhìn thấy suy nghĩ chân thật nơi đáy lòng cô, giống như thật sự chết tâm ...!
Một ngày này Tô Chi Niệm đều buồn bực bất an, lúc biết được tin tức này, nhất thời nhịn không được, khóe môi bỗng dưng nâng lên.
Anh tươi cười rất nhạt, nhưng nó vẫn làm lóa mắt của Tống Thanh Xuân.
Cô sững sờ một lúc, mới nhẹ nhàng mím môi, có chút bất mãn nói thầm dưới đáy lòng: Cái gì chứ, cô ở chỗ này ảm đạm hao tổn tinh thần, anh lại có thể cười vui vẻ, rốt cuộc là có tính người không hả?
Tuy đáy lòng Tống Thanh Xuân đang oán trách, nhưng ở dưới tình huống cô không nhận ra, ánh mắt của cô nhìn Tô Chi Niệm lại trở nên hết sức mềm mại.
Anh cười