Toàn bộ thế giới đặc biệt an tĩnh, rèm cửa phòng ngủ không kéo, xuyên quá cửa sổ còn có thể thấy ánh trăng trong sáng và ánh sao rực rỡ.
Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú ngoài cửa sổ nửa phút, nhắm hai mắt lại lần nữa, còn chưa kịp tiến vào mộng, liền nghe thấy tiếng nói trong lúc nửa tỉnh nửa mê lần nữa: "Đình Đình! Đình Đình! Đình Đình!"
Lần này gọi liên tục ba lần, tiếng một lần lớn hơn một lần, ngữ khí một lần thê lương hơn một lần, gọi đến tâm Tống Thanh Xuân đều co rút lên theo.
Theo một tiếng cuối cùng rơi xuống, cô còn nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ truyền tới tiếng vang chói tai phát ra tương tự với bàn trà ma sát mặt đất.
Tống Thanh Xuân hoàn toàn tỉnh táo, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Hóa ra ban đầu cô nghe thấy hai tiếng "Đình Đình" kia không phải là cô đang nằm mơ, mà làTô Chi Niệm ngủ ở phòng khách kêu ra tiếng.
Tiếng nói của anh nghe rất kiềm nén, giống như là trải qua thống khổ giãy giụa gì đó...!
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đột nhiên liền vén chăn lên, nhảy xuống giường, đến giày cũng không kịp mang, chân trần liền kéo cửa phòng ngủ xông ra, cô chạy chưa được mấy bước liền ngừng lại.
Trong phòng khách chỉ sáng lên nhờ một chiếc đèn đặt dưới đất ở trước cửa sổ sát đất, chiếu ra một mảnh sáng sủa.
Tô Chi Niệm ngồi ở trên ghế sofa, tay nắm chăn nệm đặc biệt dùng sức, chăn mền đều nhăn nhúm lại, anh giống như là không có phát hiện ra cô, vẻ mặt có chút tan rã nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất trước mặt, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Sắc mặt của anh rất tái nhợt, trên gò má đối diện với cô còn treo rất nhiều giọt mồ hôi, chậm rãi chảy xuôi xuống, uốn lượn ở trên mặt ra mấy đạo vết nước rõ ràng.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm một lúc lâu, mới lần nữa nâng chân lên, nhịp chân không có dồn dập như vừa rồi, rất nhẹ nhàng chậm chạp.
Theo sát với cô tới gần, Tô Chi Niệm giật mình, người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt chạm đến gò má của cô, còn mang theo vài phần thất kinh, chẳng qua rất nhanh liền bị tất