Tống Thanh Xuân vừa hỏi, vừa ngồi ở trước bàn trà, ôm chai rượu rót vào hai cái ly, sau đó đẩy một ly trong đó đến trước mặt Tô Chi Niệm: "Tán gẫu tẻ nhạt sẽ không có ý tứ, chúng ta uống chút rượu, không ngại chứ?"
Mi tâm Tô Chi Niệm nhăn lại, nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trước mặt mình, sau một lúc lâu mới chậm rãi lắc lắc đầu.
Tống Thanh Xuân mới bưng một ly đế cao trước mặt mình lên, giơ giơ với Tô Chi Niệm: "Tôi kính anh một ly trước, cám ơn anh tới đón tôi."
Nói xong, Tống Thanh Xuân dẫn đầu ngẩng đầu lên, uống một hớp lớn, sau đó liền đặt ly rượu xuống, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm.
Đôi mắt đen nhánh của cô giống như đang hỏi thăm vì sao anh không uống, chẳng lẽ là không chấp nhận lòng biết ơn của cô ư?
Tô Chi Niệm chần chờ một lúc, mới bưng ly đế cao trước mặt lên, làm ra dáng, miệng khẽ nhấp một chút, liền để ly rượu xuống, sau đó hắng giọng một tiếng, biết rõ còn cố hỏi mở miệng: "Hôm nay em nghĩ gì mà chạy đi vùng ngoại thành phía bắc thành phố?"
Thật ra anh biết cô là đi tìm Tần Dĩ Nam, chỉ là cô không biết anh biết, cô nói muốn tán gẫu với anh, anh liền thuận theo lời nói của cô.
Nhấc tới chuyện này, vẻ mặt Tống Thanh Xuân nhất thời trở nên hơi cô đơn, cô bưng ly rượu lên, lại nuốt xuống một ngụm lớn rượu đỏ, mới có chút suy sụp mở miệng, đáp: "Tôi đi tìm anh Dĩ Nam."
"Có chuyện gì gấp sao? Nhất định phải chạy xa như vậy để tìm anh ta?" Thật ra anh cũng biết, cô đi tìm Tần Dĩ Nam là để tỏ tình.
"Đúng vậy, có việc gấp, việc gấp rất sốt ruột." Tống Thừa không phải tự sát, mà là anh bị giết, sao có thể không phải việc gấp?
Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, che đáy mắt ảm đạm lại.
Chuyện cô tỏ tình thích anh ta mà nói, chính xác là việc gấp rất sốt ruột.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chi Niệm không biết nên nói tiếp như thế nào, trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Nghĩ đến Tống Thừa, Tống Thanh Xuân cũng trầm