Nếu như không có chấp niệm, sao thanh xuân có thể là thanh xuân?
Đó là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân nghe thấy câu nói này, lúc đó cô cũng không có liên tưởng đến chính mình.
Thẳng đến rất lâu về sau, cô mới biết hàm ý trong câu nói kia có rất nhiều, không đơn thuần là hàm ý trên mặt chữ, còn có tin tức anh ám chỉ cho cô, chỉ là lúc đó cô nghe không hiểu.
Nếu như không có chấp niệm, sao thanh xuân có thể là thanh xuân?
Anh dùng một câu có tên anh, cũng có tên cô, chỉ vài chữ, trình bày rõ ràng tất cả câu chuyện giữa anh và Đình Đình.
Chỉ lúc đó, cô không nhớ rõ mình chính là Đình Đình trong miệng anh, cũng quên có một người đã nhớ thương mình gần hai mươi năm.
Thẳng đến khi cô hiểu tất cả, cô mới biết, câu nói kia không chỉ là không có chấp niệm thanh xuân không phải thanh xuân, không chỉ bao hàm một câu có tên anh và tên cô, còn có một hàm ý khác: Nếu như không có Chi Niệm, sao Thanh Xuân có thể là Thanh Xuân?
Nếu như không có Tô Chi Niệm, cô nghĩ, sau lần đầu tiên anh và cô trò chuyện đêm khuya vào đêm hôm đó, có thể rất nhanh trên thế giới này liền không còn người Tống Thanh Xuân này.
...!
Lúc đó Tống Thanh Xuân nghe được câu nói này liền giật mình , cô không biết là bị câu nói kinh diễm này chế trụ, hay là khi Tô Chi Niệm nói ra câu nói này, đã dùng loại ngữ khí rất đạm nhưng lại lộ ra thương cảm vô tận làm cho cô khổ sở.
Tóm lại, cô sững sờ, sững sờ rất lâu, thẳng đến khi Tô Chi Niệm mở miệng lần nữa: "Câu nói này, chính tôi có thể nghĩ đến, cũng là một câu duy nhất có thể trình bày câu chuyện của tôi và cô ấy."
Sau đó, cô mới chậm chạp phục hồi lại tinh thần, cô không chớp mắt nhìn anh, quanh quẩn câu nói này ở trong lòng rất nhiều rất nhiều lần, sau đó cô mới mở miệng hỏi: "Cô ấy là người anh quen biết lúc còn trẻ ư? Sau đó liền bắt đầu thích, vẫn luôn thích đến bây giờ,