Nói xong, Tần Dĩ Nam liền buông tay nắm Đường Noãn ra.
Đáy mắt Đường Noãn nhất thời xẹt qua một chút không vui lòng, sở dĩ cô ta đáp ứng làm bạn gái của Tần Dĩ Nam, chẳng qua là không muốn cho Tống Thanh Xuân có cơ hội tỏ tình với Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân là người như thế nào, cô ta hiểu rõ nhất, Tần Dĩ Nam chính là chỗ yếu của Tống Thanh Xuân, dù là Tống Thanh Xuân hận thấu cô ta, nhưng nếu Tống Thanh Xuân biết Tần Dĩ Nam ở cùng một chỗ với cô ta, Tống Thanh Xuân vì Tần Dĩ Nam, thà rằng chính mình khó chịu cũng sẽ không vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, ở đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô mới là quan trọng nhất, bởi vì có rất nhiều rất nhiều lần, Tần Dĩ Nam vì cô ta vứt bỏ mặc kệ Tống Thanh Xuân, nhưng vào lần đánh đố ở bữa ăn Bắc Kinh kia, Tần Dĩ Nam lại có thể cứu Tống Thanh Xuân ở giây phút quan trọng nhất.
Đừng nói là khuôn mặt lúc đó của Tống Thanh Xuân rất kinh ngạc, không dám tin tưởng, ngay cả chính cô ta cũng không thể tin tưởng một màn kia.
Về sau cô ta liền nghĩ, có lẽ là Tần Dĩ Nam thấy cô ta né tránh, mới đi cứu Tống Thanh Xuân.
Từ đầu đến cuối cô ta đều chắc chắn ở đáy lòng Tần Dĩ Nam, cô ta là không thể thay thế.
Không biết trước đây là cô ta quá tự tin khinh thường không cẩn thận, hay là chuyện ở tiệc Bắc Kinh lần đó vẫn lưu lại bóng ma trong đáy lòng cô ta, gần đây cô ta thường xuyên chú ý đến, Tần Dĩ Nam đối tốt Tống Thanh Xuân, giống như chẳng hề ít hơn cô.
Tần Dĩ Nam vừa mới xoay người, giống như là nghĩ đến cái gì, liền quay đầu: "Tống Tống, em muốn ăn gì? Trà sữa và sandwich được không?"
Ánh mắt Đường Noãn trở nên càng lạnh, ngón tay nắm cà phê của cô ta hơi tăng lực đạo, cốc giấy đều trở nên hơi méo mó.
Cô ta hiểu rõ đáy lòng mình thấy không cam tâm và không phục, những năm này, cô ta đắc chí nhất chính là Tần Dĩ Nam đối tốt với cô