Tô Chi Niệm vẫn luôn đắm chìm trong nụ hôn với Tống Thanh Xuân, anh rõ ràng đã hôn đến rất sâu, nhưng lại cảm thấy có chút không đủ, nhịn không được giơ tay lên, kéo đầu cô lại, ý đồ hôn sâu hơn.
Nhưng mà, đầu lưỡi cô vốn luôn rất thuận theo, chợt trở nên hơi cứng đờ, động tác của anh cũng hơi dừng lại một chút, sau đó mới ý thức được cô đã tỉnh táo lại, đáy lòng đang suy nghĩ là ai đang hôn cô?
Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, dựa vào siêu năng lực của mình, biết cô muốn mở to mắt nhìn anh.
Đáy lòng của anh nhất thời trở nên hơi kích động, trong khoảng khắc mí mắt cô sắp mở to, theo bản năng thúc đẩy khống chế ý niệm của cô, để cho mắt cô lần nữa khép lại.
Anh nhanh chóng tách rời đứng dậy từ trên người cô, nhìn cô nằm trên bãi cỏ một chút, không dừng lại chút nào liền xoay người, sải bước rời đi.
Anh nhịp chân rất vội vàng, giống như là sợ ý thức cô đột nhiên trở về, phát hiện ra anh.
-
Tống Thanh Xuân mở to mắt, thấy lại là bầu trời đêm đen nhánh.
Mi tâm Tống Thanh Xuân nhíu lại, ngồi dậy từ trên bãi cỏ, trong cơ thể còn lưu lại một ít hồ nước, khiến cô ho khan kịch liệt hai tiếng, sau đó phun nước ra, mới nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỗ của mình là trên một bãi cỏ lớn, không có một bóng người.
Không đúng, vừa rồi rõ ràng có người dựa vào trên người cô, đang hôn môi với cô, sao cô vừa mở to mắt, đã không thấy người đâu?
Chẳng lẽ đó là một giấc mộng của cô?
Tống Thanh Xuân bất giác giơ tay lên, sờ sờ làn môi của mình, sau đó lúc đụng đến bên trái môi dưới, cảm giác được một chút đau đớn rất nhỏ.
Cô nhớ được, khi cô và người kia hôn mãnh liệt, chính là nơi này, bị anh cắn hôn có chút đau.
Cho nên...!Nụ hôn vừa rồi, không phải cô nằm mơ, là thật sự!
Nhưng sao chỉ trong nháy mắt đó, anh liền biến mất không