Tần Dĩ Nam cũng không miễn cưỡng, cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, thấy Tống Thanh Xuân bởi vì nóng, vươn chân ra, mi tâm nhíu lại, liền lấy chăn mền phủ lên cô lần nữa, mới mở miệng hỏi: "Tống Tống, sao em lại rơi vào trong nước?"
Tống Thanh Xuân nói một lần tiền căn hậu quả chuyện rơi xuống nước với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam càng nghe, sắc mặt càng khó coi, nghe đến cuối cùng, anh mới có chút áy náy đưa tay ra, sờ sờ tóc cô: "Thực xin lỗi, Tống Tống, là anh không bảo vệ em tốt."
"Em không phải là không có việc gì, được người cứu rồi mà?" Tống Thanh Xuân cười dịu dàng với Tần Dĩ Nam.
Sắc mặt Tần Dĩ Nam cũng không bởi vì Tống Thanh Xuân an ủi mà có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, ngược lại mang theo vài phần phẫn nộ nói tiếp: "Anh đã bảo Chương Tử đi báo cảnh sát, em yên tâm, anh khẳng định sẽ nghĩ biện pháp bắt được người đã làm như vậy với em, anh khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!"
"Cám ơn anh, anh Dĩ Nam." Tống Thanh Xuân nói một tiếng cám ơn, sau đó giống như là nhớ ra cái gì đó, hỏi chính sự: "Đúng rồi, anh Dĩ Nam, sao anh biết em rơi xuống nước?"
"Có người gọi điện thoại cho anh." Tần Dĩ Nam trả lời.
Người biết cô rơi xuống nước, ngoại trừ người đẩy cô xuống nước kia, thì chỉ có người cứu cô.
Người đẩy cô xuống nước hận không thể khiến cho cô chết, không thể gọi điện thoại Tần Dĩ Nam, cho nên sẽ chỉ có thể là người cứu cô...!đáy mắt Tống Thanh Xuân lóe ra một tia sáng, có chút kích động hỏi: "Anh Dĩ Nam, là ai gọi điện thoại cho anh? Điện thoại di động của anh đâu? Cho em xem một chút."
Tần Dĩ Nam còn chưa đưa điện thoại di động cho Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân đã tự mình đoạt lấy trước, cô tràn ngập mong đợi nhấn mở ghi chép trò chuyện, kết quả thấy, lại là một số điện thoại công cộng.
Tống Thanh Xuân nhất thời bị mất mác bao phủ, cô nhìn chằm chằm dãy số kia một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên lần nữa.
"Anh