“Tôi không cần cổ phần của Tống thị, tôi cũng không cần lương, tôi cũng không cần được chia hoa hồng cuối năm...” Tô Chi Niệm nói đến đây, mạnh mẽ dừng lại.
Trái tim của cô bắt đầu nhảy lên, từ từ đập nhanh hơn.
Anh nói cái gì cũng được...!Cô càng bất an...
Tô Chi Niệm giơ hợp đồng trong tay lên, tiếp tục mở miệng, giọng nói trong veo mà cực kỳ lạnh lùng: “Bao gồm cả chỗ trống trong hợp đồng này, tôi cũng có thể không điền gì cả.”
Tay cô nắm chặt vạt áo theo bản năng, không nói lời nào nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Cô biết, kế tiếp anh mới nói ra trọng điểm.
Thời gian dường như không dịch chuyển ở một giây này.
Anh như đang tự hỏi điều gì, chậm chạp không mở miệng.
Yên lặng như vậy, khiến cô thực sự có chút không thể thở nổi, cô nuốt nước miếng một cái, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Điều kiện của anh là gì?
Gần như ngay tích tắc mà cô nói xong, tiếng nói của anh liền vang lên: “Tôi muốn cô.”
Vẻ mặt của cô bỗng dưng sửng sốt, như là hoàn toàn không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
“Tôi muốn cô.” Tô Chi Niệm tiếp tục lặp lại lời nói vừa rồi một lần, bây giờ anh không hề dừng lại, chỉ giống như hành văn liền mạch lưu loát mà nói, không mang theo bất kỳ tình cảm gì: “100 ngày, tôi chỉ cần thời gian buổi tối của cô trong 100 ngày đó, chỉ cần cô đáp ứng yêu cầu này của tôi, trong vòng 100 ngày đó, tôi sẽ trả lại cô một Tống thị khởi sắc như ban đầu!”
100 ngày...!thời gian buổi tối của cô trong 100 ngày...!đây là anh muốn cô dùng thân thể của mình để đổi lấy việc anh tiếp quản Hứa thị sao?
Cô cắn chặt răng.
“Bắt đầu từ tháng sau, thím Tôn sẽ về với ông bà, cô chuyển đến ở nơi này, cơm áo sinh hoạt thường ngày của tôi, toàn bộ đều do cô phụ trách.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng giống như