Tống Thanh Xuân kéo cửa ra, mới càng nghe rõ ràng tiếng chuông của Tô Chi Niệm một chút: "Người giấu ở trong trí nhớ của anh, có em thì thanh xuân của anh mới tính là hoàn chỉnh, cảm ơn em đã từng nghiêm túc, cho anh biết yêu một người sẽ phải phấn đấu quên mình..."
Bài hát này mặc kệ là làn điệu hay ca từ, đều rất đánh động lòng người, cô bất giác nhìn qua điện thoại di động của Tô Chi Niệm, kết quả mắt cô còn chưa quét đến màn hình của anh, điện thoại liền bị cắt đứt, quay về trang chính, sau đó cô chỉ nhìn thấy sắc mặt anh hờ hững, nhét điện thoại di động vào trong túi.
Tống Thanh Xuân vừa cài dây an toàn, vừa hỏi: "Sao tới nhanh như vậy, vừa rồi khi anh nghe điện thoại, đã ở gần nhà của tôi rồi à."
"Ừ." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, khởi động xe.
Nhà và công ty của Tô Chi Niệm đều ở khu tây của thành phố, nhà của Tống Thanh Xuân ở khu nam thành phố, đại đa số Tô Chi Niệm đều chạy nhiều ở ba vùng phía bắc thành phố, cô vừa mới chuẩn bị hỏi sao anh lại tới bên này, liền xuyên quá kính chiếu hậu thấy văn kiện và máy vi tính ở chỗ ngồi phía sau xe, do đó liền sửa miệng: "Anh hẹn người bàn công việc bên này à?"
Mới qua năm mới, ai sẽ bàn công việc? Anh tới bên này, còn không phải là vì cô...!Tô Chi Niệm tạm dừng một hồi lâu, mới lại "ừ" gật đầu một cái.
"Mới qua năm mới, không phải đều nghỉ phép sao? Sao vẫn bận rộn như thế..." Tống Thanh Xuân nói đến đây, mới chú ý đến sắc mặt Tô Chi Niệm không đặc biệt đẹp mắt.
Sau khi tách ra từ buổi trưa ngày giao thừa, anh và cô cũng chỉ mới không gặp năm ngày, nhưng xem ra mặt anh gầy hơn trước rất nhiều, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trên trán lạnh nhạt nhiễm một chút bệnh trạng.
Tống Thanh Xuân nhíu nhíu mi tâm: "...!Anh sinh bệnh?"
Tô Chi Niệm giống như là không nghĩ tới cô lại có thể nhìn ra mình sinh