Sau đó liền buông cánh tay cô ra, rời đi trước cô một bước.
Cô chờ anh đi ra một khoảng cách, mới cúi đầu, lấy vật từ trong túi anh mua ra, tháo mở giấy đóng gói, nhìn thấy túi bên trong là cái túi cô yêu thích không buông tay ở trong tiệm LV.
Tần Dĩ Nam quả nhiên là quan tâm cô nhiều hơn một chút...!Cô nhìn cái túi xách kia, cuối cùng khóe môi cũng lộ ra một nụ cười nhạt, tâm tình ngột ngạt thời gian dài như vậy hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp.
Cô giẫm giày cao gót, đuổi theo anh, cô không nói gì, chỉ là kéo chặt cánh tay anh, nhưng anh lại hiểu ý của cô, đưa tay ra, ôm lấy eo cô.
Lần chiến tranh lạnh đầu tiên trong thời gian rất dài sau khi anh và cô kết giao, liền kết thúc như vậy.
Hôm nay là tiết nguyên tiêu, Tần Dĩ Nam nghỉ làm, lúc tán gẫu với cô, biết cô không ăn bữa sáng, liền đặc biệt chạy đến công ty đưa đồ ăn cho cô.
Buổi sáng cô tương đối rảnh, lúc ăn sáng ở trong phòng trà nước, cũng giữ anh lại bên cạnh.
Lúc Tống Thanh Xuân đi ra từ phòng làm việc của đài trưởng, hai người chỉ là rất lãnh đạm chào hỏi nhau một tiếng, cũng không hàn huyên quá nhiều, lúc cô thấy một màn kia, đáy lòng vẫn rất thoải mái.
Nhưng thoải mái của cô còn không duy trì năm phút, ngoài phòng trà nước liền truyền tới một tiếng thét chói tai.
Lúc đó Tần Dĩ Nam đang lấy khăn giấy lau tay cho cô, cô còn chưa nhận ra tiếng thét chói tai kia là của ai, biểu tình Tần Dĩ Nam đã đột ngột thay đổi, khẽ gọi một tiếng "Tống Tống", sau đó ném khăn giấy trên tay lên bàn, liền đứng dậy, xông ra ngoài phòng trà nước.
Cô cũng không lưu lại chút nào, ở trong khoảng khắc Tần Dĩ Nam đứng dậy khoảnh khắc kia, cô quyết định thật nhanh cũng đứng dậy theo, gần như là đồng thời chạy với anh đến cửa phòng trà nước.
Cửa thang máy, vẻ mặt Tống Thanh Xuân kinh hoảng, khuôn mặt anh chàng chuyển phát nhanh thì hung ác, mà trong phòng làm việc, biểu tình của những người khác hoặc kinh ngạc, hoặc kinh khủng.
Cô và Tần Dĩ Nam lao tới từ phòng trà nước, đều