Tô Chi Niệm chỉ mặc một áo sơ mi màu trắng, kiểu dáng đơn giản mạnh mẽ, có thể bởi vì vừa mới đánh người, quần áo có chút nhăn, ngay cả cúc áo cổ tay áo cũng đứt rơi một viên, lộ ra một chút cánh tay bền chắc có lực.
Trên mặt lập thể tinh mỹ của anh, vẻ mặt âm hàn lãnh băng dọa người, giữa hai lông mày lạnh nhạt như ẩn như hiện lửa giận nhảy lên, hơi thở quanh thân, thô bạo giống như sẽ đưa người vào chỗ chết vào bất cứ lúc nào.
Trong ngày thường, anh thanh lãnh đạm mạc, liền cho người ta một loại cảm giác rất khó tiếp xúc, lúc này dưới cơn thịnh nộ, cảm giác anh tràn đầy áp bách, cộng thêm khí thế của anh quá mức ác liệt, chỉ là một ánh mắt, liền khiến cho tim người ta nhảy lên một luồng ý lạnh sợ hãi.
Nhưng dù như thế, anh vẫn đẹp mắt đến mức khiến cho người ta thần hồn điên đảo, trầm ngâm nín thở.
Tần Dĩ Nam vốn tưởng rằng là đồng nghiệp nào đó trong công ty kéo Tống Thanh Xuân, lại không nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy là Tô Chi Niệm.
Đáy mắt của anh thoáng hiện một chút kinh ngạc, quá một hồi lâu, vẻ mặt mới khôi phục tự nhiên, lễ phép mở miệng chào hỏi một tiếng với Tô Chi Niệm : "Tô tổng, tại sao ngài lại ở chỗ này?"
Anh và Tô Chi Niệm quen biết rất nhiều năm, nhưng quan hệ vẫn luôn không tính là đặc biệt quen thuộc, bởi vậy gặp mặt chào hỏi, cũng đều rất hết sức khách sáo.
Tô Chi Niệm vừa mới điên cuồng đánh anh chàng chuyển phát nhanh đó, hao phí không ít thể lực, hơi thở có vẻ hơi bất ổn.
Anh nắm lấy bờ vai Tống Thanh Xuân, giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Tần Dĩ Nam, chỉ là mắt không chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, qua một lúc lâu, anh mới mở miệng, hỏi: "Có sao không?"
Khí tức bức người trên cơ thể anh còn chưa tán đi, mở miệng âm điệu có vẻ hơi lạnh cứng.
Tống Thanh Xuân nghe được tiếng nói của anh, nhẹ nhàng nhíu mi tâm lại, phản ứng chậm chạp ý thức được, mình đã được người kéo