"Tống Tống, anh biết, em khẳng định là bị dọa hỏng, chẳng qua vẫn sẽ sợ bóng sợ gió một trận, hiện tại đã không có việc gì ..."
Tần Dĩ Nam còn không ngừng quan tâm bên tai cô, ngữ điệu vẫn ôn hòa trước sau như một, đó từng là âm thanh Tống Thanh Xuân thích nhất ở trên thế giới này, mỗi khi nghe được đều sẽ sinh ra rung động, nhưng lúc này, sắc mặt cô bình tĩnh, nhìn như đang nghiêm túc nghe lời nói của Tần Dĩ Nam, thực ra lại là nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không biết Tần Dĩ Nam nói liên miên cằn nhằn là đang nói cái gì, tầm mắt khi thì nhìn chằm chằm chai nước khoáng Tô Chi Niệm đưa mình một lúc, khi thì nhìn về phía cửa phòng làm việc một chút.
Tô Chi Niệm rất nhanh liền cầm lấy túi xách và áo khoác của Tống Thanh Xuân, đi ra từ trong phòng làm việc.
Tầm mắt Tống Thanh Xuân không biết nhìn về cửa phòng làm việc lần thứ mấy, bỗng chốc liền dán ở trên thân anh.
"...!Đây chỉ là một cơn ác mộng, Tống Tống, em đừng quá để ở trong lòng, chuyện đêm giao thừa, rất có thể cũng là người này làm, chờ đến cục cảnh sát, nhất định phải nói với cảnh sát, cho bọn họ liên hệ điều tra..."
Sau khi Tần Dĩ Nam nói đến đây, mới lưu ý đến Tống Thanh Xuân hoàn toàn không nghe lời nói của mình, mà là nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sau lưng của anh, nhìn nhập thần cái gì vậy.
Tần Dĩ Nam đưa tay ra, lắc lắc ở trước mặt cô, hô một tiếng: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân không phản ứng, mà là xoay đầu, vượt tầm mắt qua tay anh ta, tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng đang nhìn.
Tần Dĩ Nam cũng xoay đầu theo, nhìn lại theo tầm mắt của cô, anh còn chưa thấy rõ ràng cô đang nhìn cái gì, liền nghe được tiếng nói của cô, ngọt ngào truyền tới: "Lấy đồ xong rồi hả?"
Tần Dĩ Nam thế mới biết, hóa ra vừa rồi cô đang nhìn Tô Chi Niệm, anh ta lập tức đứng lên, chào hỏi Tô Chi Niệm lần nữa: "Tô tổng."
Sắc mặt Tô Chi Niệm đạm mạc, đầu