Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Người Đó Có Phải Là Anh Không 8


trước sau


"Tống Tống, anh biết, em khẳng định là bị dọa hỏng, chẳng qua vẫn sẽ sợ bóng sợ gió một trận, hiện tại đã không có việc gì ..."
Tần Dĩ Nam còn không ngừng quan tâm bên tai cô, ngữ điệu vẫn ôn hòa trước sau như một, đó từng là âm thanh Tống Thanh Xuân thích nhất ở trên thế giới này, mỗi khi nghe được đều sẽ sinh ra rung động, nhưng lúc này, sắc mặt cô bình tĩnh, nhìn như đang nghiêm túc nghe lời nói của Tần Dĩ Nam, thực ra lại là nước đổ đầu vịt, hoàn toàn không biết Tần Dĩ Nam nói liên miên cằn nhằn là đang nói cái gì, tầm mắt khi thì nhìn chằm chằm chai nước khoáng Tô Chi Niệm đưa mình một lúc, khi thì nhìn về phía cửa phòng làm việc một chút.

Tô Chi Niệm rất nhanh liền cầm lấy túi xách và áo khoác của Tống Thanh Xuân, đi ra từ trong phòng làm việc.

Tầm mắt Tống Thanh Xuân không biết nhìn về cửa phòng làm việc lần thứ mấy, bỗng chốc liền dán ở trên thân anh.

"...!Đây chỉ là một cơn ác mộng, Tống Tống, em đừng quá để ở trong lòng, chuyện đêm giao thừa, rất có thể cũng là người này làm, chờ đến cục cảnh sát, nhất định phải nói với cảnh sát, cho bọn họ liên hệ điều tra..."
Sau khi Tần Dĩ Nam nói đến đây, mới lưu ý đến Tống Thanh Xuân hoàn toàn không nghe lời nói của mình, mà là nghiêng đầu, nhìn chằm chằm sau lưng của anh, nhìn nhập thần cái gì vậy.


Tần Dĩ Nam đưa tay ra, lắc lắc ở trước mặt cô, hô một tiếng: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân không phản ứng, mà là xoay đầu, vượt tầm mắt qua tay anh ta, tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng đang nhìn.

Tần Dĩ Nam cũng xoay đầu theo, nhìn lại theo tầm mắt của cô, anh còn chưa thấy rõ ràng cô đang nhìn cái gì, liền nghe được tiếng nói của cô, ngọt ngào truyền tới: "Lấy đồ xong rồi hả?"
Tần Dĩ Nam thế mới biết, hóa ra vừa rồi cô đang nhìn Tô Chi Niệm, anh ta lập tức đứng lên, chào hỏi Tô Chi Niệm lần nữa: "Tô tổng."
Sắc mặt Tô Chi Niệm đạm mạc, đầu

tiên khẽ gật đầu với Tần Dĩ Nam, sau đó lập tức quay đầu, rơi tầm mắt ở trên mặt Tống Thanh Xuân, đáp lại hỏi han vừa rồi của cô: "Lấy tới."
Nói xong, Tô Chi Niệm liền đưa túi xách cho Tống Thanh Xuân.

Đúng vào lúc này, hai cảnh sát đã chụp hình hiện trường và lấy khẩu cung xong, cảnh sát nói chuyện với Tống Thanh Xuân lúc đầu lại đi tới đối diện, thúc giục hỏi một câu: "Lấy đồ xong chưa? Hiện tại có thể xuất phát đi đến cục cảnh sát không?"

"Xin lỗi, để các anh đợi lâu, có thể xuất phát ." Tống Thanh Xuân đặt nước khoáng ở trên bàn trước mặt, đứng lên, cô còn chưa đưa tay ra nhận lấy áo của mình trong tay Tô Chi Niệm, nam tử lại dẫn đầu choàng áo lên phía sau cô, sau đó còn cài lên lần lượt từng viên cúc áo khoác ngoài của cô.

Trong phòng làm việc nhiều đồng nghiệp đang nhìn như vậy, một loạt động tác này của anh liền giống như là không coi ai ra gì.

Tống Thanh Xuân sững sờ một lát, bên tai mới bắt đầu hơi nóng lên, cô không có giơ tay lên ngăn cản anh, chỉ là thân thể cứng đờ, nâng mí mắt lên, bình tĩnh đưa mắt lên nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trước mặt.

Anh hơi cúi mí mắt, mắt nháy cũng không nháy, biểu tình nghiêm túc, giống như là đang làm một chuyện rất quan trọng.

Một loại ấm áp đã lâu không thấy trở nên mãnh liệt, không cách nào hình dung, nháy mắt liền thổi quét toàn thân cô, khiến cho cô có một loại ảo giác được cưng chiều, được che chở, được trân ái ở trong khoảnh khắc này.

Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm mặt mày yên tĩnh của Tô Chi Niệm, tâm như hồ nước liền bị đủ loại cử động của anh, quấy nhấc lên sóng to gió lớn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện