Tống Thanh Xuân cau mày, nghĩ một hồi lâu, sau đó đột nhiên liền giống như nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại di động của mình ra.
Cô nhấn mở tin nhắn mà số điện thoại mười một con số đó đã gửi cho mình, sau đó nháy mắt hiểu rõ.
Cảm giác ấm áp yên tĩnh mà Tô Chi Niệm vừa mới mang lại cho cô, và cảm giác tin nhắn gửi tới từ mười một con số này là giống hệt nhau...!
Nội dung tin nhắn, mãi mãi cũng là lời nói ngắn gọn nhất, con số ít ỏi, lại bao hàm rất nhiều ấm áp.
Tô Chi Niệm nói chuyện, trước giờ đều là đôi câu vài lời, chạm nhẹ đến là dừng, nhưng sau lưng lại che giấu quan tâm.
Suy nghĩ như vậy, tác phong của chủ nhân tin nhắn và Tô Chi Niệm, thật là cực kỳ giống...!
Hơn nữa, trước kia cô từng phân tích qua, chủ nhân tin nhắn sẽ là ai, chỉ là không có phân tích ra được người xác thực, nhưng cô biết, chủ nhân tin nhắn nhất định là người rất quen thuộc với cô, hơn nữa thân phận nhất định không đơn giản, nếu không anh sẽ không thể biết rất chuyện tư mật của minh tinh có tiếng và thế lực như vậy, sau đó gửi hết cho cô.
Tô Chi Niệm hoàn toàn thỏa mãn hai điểm này...!Chẳng lẽ, Tô Chi Niệm là chủ nhân tin nhắn?
Tống Thanh Xuân bị giả thuyết hiện lên trong đầu chấn động thật mạnh.
Cô mở một đôi mắt to đen nhánh trong suốt, xuyên qua kính chiếu hậu, lặng yên không một tiếng động đánh giá Tô Chi Niệm.
Tầm mắt của cô dời xuống từ trên mặt anh, sau đó liền dừng ở trên tay nắm tay lái của anh.
Có máu...!Đã khô khốc ...!Anh bị thương ?
Mi tâm của Tống Thanh Xuân khẽ nhúc nhích một chút, tầm mắt liền bắt đầu nhìn quanh thân Tô Chi Niệm, sau đó phát hiện trên áo sơ mi màu trắng của anh có vài chỗ cũng dính vài giọt máu đỏ, bởi vì khô khốc, màu sắc hơi tối.
Giống như không phải anh bị thương, bởi vì vết máu rất rời rạc, ngược lại giống như là bắn tung toé lên.
Tống Thanh Xuân nghĩ đến ở trong cục cảnh sát, nhìn thấy mặt mũi anh chàng chuyển phát nhanh đó bầm dập, là