Lúc cô tự cấu lòng bàn tay mình đau đến không thể chịu đựng được, mới nhẹ nhàng mà lên tiếng, qua một lúc lâu sau, như là sợ anh không hiểu ý của cô, cực kỳ ngắn gọn lại bổ sung một câu: “Nghĩ kỹ rồi.
”
Rõ ràng điều kiện là do anh nói ra, anh mới là người khống chế chuyện này, nhưng là không biết vì cái gì, lúc nghe được đáp án của cô, trong đôi mắt lạnh lẽo có chút hoảng hốt chợt lóe lên, sau đó người giống như là trầm ổn lại, rất lâu đều không nói gì.
Cô bị sự im lặng của anh, làm cho tâm tình có chút không yên, cô sợ đột nhiên anh hối hận, không nhịn được lên tiếng nói: “Những điều kiện của anh, tôi đều đã đáp ứng, hiện giờ anh có thể đưa hợp đồng cho tôi được không?”
Anh không nói gì như cũ, đưa tay ấn một phím máy tính, tiếng máy in truyền đến.
Cô có chút gấp gáp: “Điều kiện là anh đưa ra, chắc là hiện giờ anh không muốn đổi ý chứ?”
Tô Chi Niệm vẫn không lên tiếng, chỉ đứng lên đi đến trước máy in, cầm hai tờ giấy vừa mới in ra, ném tới trước mặt cô, quăng lại hai chữ: “Ký tên.
”
“Đây là gì?” Cô kinh ngạc liếc anh một cái, nhìn thấy anh không hề có ý muốn trả lời mình, mới vươn tay cầm hai tờ giấy kia lên.
Là hợp đồng anh vừa soạn ra.
Trên đó còn viết rõ ràng, từ ngay 1 tháng 12 năm 2015 đến ngày 10 tháng 3 năm 2016, trong 100 ngày này, từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng, thời gian của cô Tống Thanh Xuân thuộc về anh Tô Chi Niệm, trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải nghe theo sự sắp đặt của anh Tô Chi Niệm, hễ gọi là tới, tùy lúc tùy nơi , mà còn trong 100 ngày này, cô Tống Thanh Xuân phải ở lại trong nhà anh Tô Chi NIệm, hơn nữa còn phải đảm đương chuyện cơm áo