Editor: May
Tống Thanh Xuân uống không ít đồ uống ở trên bàn cơm, vừa vào phòng bao với Trình Thanh Thông không bao lâu, liền hơi muốn đi toilet.
Trước khi tách ra, Tô Chi Niệm thừa dịp Tống Thanh Xuân không chú ý, từng cố ý dặn dò Trình Thanh Thông phải theo sát Tống Thanh Xuân, cho nên khi Tống Thanh Xuân mở miệng nói với cô muốn ra ngoài một chút, Trình Thanh Thông không chần chờ chút nào buông bắp rang bơ trong tay ra, cùng đi ra khỏi phòng bao.
Không khéo là, nhà vệ sinh chỉ còn một chỗ trống, Tống Thanh Xuân dùng trước.
Lúc cô đi ra, Trình Thanh Thông vừa vào một phòng kế khác, Tống Thanh Xuân nói một câu "Chờ cô ở bên ngoài " với Trình Thanh Thông, liền ra khỏi nhà vệ sinh trước.
Tống Thanh Xuân rửa tay xong, rút khăn tay, lúc đang chuẩn bị lau tay, đúng lúc xuyên qua cửa gương nhà vệ sinh trước mặt, nhìn thấy một người quen thuộc.
Dù người kia chỉ cho cô một bóng lưng, cô vẫn rất dễ dàng nhận ra được, là Đường Noãn đã không gặp một thời gian.
Cô ta mặc một váy màu đỏ bó sát người, miễn cưỡng che khuất cặp mông, đang là mùa đông cực lạnh, hai bắp chân dài cũng chỉ mang tất chân mỏng manh.
Cô ta đang ôm một người đàn ông, không coi ai ra gì hôn môi sục sôi ngất trời.
Mà người đàn ông đó, không phải là Tần Dĩ Nam.
Bọn họ hôn đến rất nhập thần, tay người đàn ông kia vốn đang dao động sau lưng cô ta, đã dò thám đến phần dưới váy ngắn, mò vào bên trong.
Đường Noãn "ưm" một tiếng, sau đó liền ngừng hôn môi với người đàn ông kia, tay ôm cổ anh ta rơi xuống dưới, đè lại làn váy sắp bị người đàn ông vén lên của mình, thấp giọng nũng nịu một câu "Chán ghét", chọc cho người đàn ông kia nở nụ cười trầm thấp, dán bên tai cô ta, không biết thì thầm cái gì, cô ta cười khẽ giơ tay lên, mang theo vài phần muốn cự tuyệt còn hoàn nghênh vỗ bờ vai anh ta: "Được, đừng náo, đợi buổi tối giải tán rồi, anh chờ em."
"Được." Người đàn ông kia mổ hôn hai gò má của cô ta, mới buông tay