Editor: May
Đường Noãn còn đang nói không ngừng, trước giờ anh đều không cảm thấy mình là người yếu đuối, nhưng hiện tại anh lại không có chút xíu dũng khí nghe tiếp.
Trái tim anh...!khẽ co rút đau, đau đến anh có chút đứng không vững, anh liên tục lui về sau nhiều bước, thẳng đến chật vật không chịu nổi dựa vào trên bồn rửa tay, mới miễn cưỡng giữ vững thân thể.
Bởi vì lực đạo thối lui quá mạnh, lúc dựa vào trên bồn rửa tay, đụng vào eo anh, đau đớn như thế, còn thua xa nỗi đau trong lòng anh, nhưng trong chớp mắt này, lại khiến cho đáy mắt anh đột nhiên rơi xuống một giọt lệ.
-
"Tống Thanh Xuân, cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác như vậy, phải biết kết quả bây giờ của anh ta, đều là do cô ban tặng!"
"Còn có, hiện tại tôi không có rãnh lãng phí thời gian với cô, nếu cô thật có bản lãnh, cô liền đi tìm Tần Dĩ Nam, nói với anh ta rằng anh ta bị tôi cắm sừng..." Sau khi Đường Noãn nói đến đây, đột nhiên liền cong môi, nở nụ cười chói lọi với Tống Thanh Xuân, cô ta mang theo vài phần trào phúng tiếp tục nhẹ nhàng mở miệng nói: "...!Chẳng qua, cho dù cô nói với anh ta, cũng vô dụng thôi, chỉ cần tôi vừa khóc, khẳng định Tần Dĩ Nam - kẻ đần độn kia liền sẽ cúi đầu nhận sai với tôi..."
Nói xong, Đường Noãn liền vòng qua Tống Thanh Xuân, bước bước chân chuẩn bị rời đi.
Chỉ là khi cô ta lướt qua bên cạnh Tống Thanh Xuân, giống như là nghĩ tới điều gì, lại dừng bước: "À, đúng rồi, vừa rồi tôi còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam - kẻ đần độn kia chẳng những sẽ cúi đầu nhận sai với tôi, đoán chừng sẽ còn tin tưởng tôi, là cô đang bịa chuyện nói xấu tôi..."
Tống Thanh Xuân nghe Đường Noãn mở miệng dùng một từ đần độn để hình dung Tần Dĩ Nam, phẫn nộ trong cơ thể càng lúc càng vượng, khiến cho thân thể cô đều bắt đầu run cầm cập lên.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt đắc ý trào phúng kia của Đường Noãn, rất muốn phát tiết cổ lửa giận này ra ngoài, nhưng cô bị tức đến không nói ra được một câu, cô nuốt ngụm nước miếng, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay