Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Muốn Cả Đời Đều Hòa Hợp Như Vậy 8


trước sau


Editor: May
Tống Thanh Xuân bưng trà gừng uống một nửa, nghĩ một lúc, tìm một đề tài, đánh vỡ yên tĩnh cả phòng: "Kim Bích Huy Hoàng đó, may mà anh xuất hiện đúng lúc, bằng không tôi chắc là phải bị Đường Noãn - tiểu tiện nhân đó đánh ."
Tô Chi Niệm nâng mí mắt, nhìn về phía cô, không có lên tiếng.

Trong đoạn thời gian Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm ở cùng một chỗ, đã quen với bộ dáng trầm mặc ít nói của anh, cô cũng biết, anh vừa nhìn về phía tầm mắt của cô, liền đại biểu anh đáp lại cô, do đó liền tiếp tục mở miệng nói: "Đường Noãn thật là đổi mới tam quan của tôi, cô ta đã ở cùng một chỗ với anh Dĩ Nam, thế nhưng còn tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác, hơn nữa anh nói đi, nếu như người đàn ông đó đẹp trai hơn anh Dĩ Nam, trẻ tuổi hơn anh Dĩ Nam thì cũng thôi đi, nhưng anh biết không?"
Thật ra Tô Chi Niệm rất thích hình thức chung sống như vậy với Tống Thanh Xuân, cô nói lải nhải không ngừng, anh an tĩnh nghe.

Duy chỉ có, anh không thích là, là nghe cô nói về Tần Dĩ Nam.

Thời điểm trước kia, mỗi khi cô nói, có lẽ anh sẽ đứng dậy rời đi, có lẽ cũng sẽ có bộ dáng giống như bận rộn, tránh né không nghe.


Nhưng kể từ sau khi, cô hỏi anh có phải là người anh muốn tìm không, giữa cô và anh liền xa cách rất nhiều.
Cho nên dù lúc này cô nói là anh không muốn nghe, anh vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu với cô, biểu thị không biết.

Thấy anh đáp lại, ngữ khí Tống Thanh Xuân trở nên càng thêm kịch liệt: "...!Đường Noãn cô ta lại có thể tìm là một người đàn ông trung niên, tuổi của người đàn ông đó, lớn thêm mấy tuổi nữa liền thật có thể làm ba cô ta rồi! Anh nói có phải đầu cô ta bị bệnh hay không..."
Tô Chi Niệm xuyên qua tay để ở trên bụng cô, cảm giác được phẫn nộ nơi đáy lòng cô là vì bênh vực kẻ yếu cho Tần Dĩ Nam.

Loại phẫn nộ này, khiến cho khóe môi anh bất giác nhếch lên một chút, tầm mắt nhìn cô chằm chằm, chậm rãi chuyển đến

ngoài cửa sổ.

Anh luôn như vậy, tâm là của mình, lại luôn đau bởi vì cô.

Liền giống như là đêm nay lúc anh đánh bài, nghe được cô và Đường Noãn lại lần nữa bởi vì Tần Dĩ Nam phát sinh tranh chấp, rõ ràng cô làm là chuyện làm cho anh đau lòng, nhưng dù anh đau hơn nữa, cũng lo lắng xông qua giúp cô đầu tiên.


Tống Thanh Xuân uống một hớp trà gừng lớn, còn muốn tiếp tục mở miệng, lại chú ý đến chẳng biết từ lúc nào, Tô Chi Niệm đã nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt của anh có chút hốt hoảng, giống như là đang thất thần, ánh đèn vàng chiếu vào trên mặt anh, giống như là một tầng sương mù mờ mịt, thần bí và dụ hoặc.

Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần, sau đó trong đáy lòng cô liền hung hăng lộp bộp một chút.

Cả ngày hôm nay, cô lại có thể thường xuyên nhìn chằm chằm anh đến thất thần...!Hơn nữa vào lúc vừa rồi, cô còn nói về Đường Noãn một lúc lâu với anh...!Quan hệ của anh và cô, rõ ràng sau ngày anh nói với cô, anh đối tốt với cô đều là bồi thường, liền trở nên hơi xa cách...!
Cho dù cô không có dũng khí trở mặt với anh, nhưng mà cô cũng không thể sau khi anh nói lời tổn thương tự tôn của cô như vậy, còn không có cốt khí làm như không có chuyện gì phát sinh tán gẫu với anh...!
Còn có đêm nay, đêm nay anh ôm cô rời đi từ Kim Bích Huy Hoàng, về nhà rồi anh lại dốc lòng chăm sóc cô như vậy...!Anh đối với cô tốt như vậy, chỉ là bồi thường, bình thường mà nói, cô nên phải không cao hứng, nhưng vừa rồi cô lại không có chút xíu không vui lòng nào...!
Tất cả ý nghĩ của Tống Thanh Xuân, ở trong nháy mắt này, bỗng nhiên đình chỉ toàn bộ.

Qua rất lâu, cô mới nhìn rõ một sự thật không thể không thừa nhận ở đáy lòng mình.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện