Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Dừng Ở Răng Môi Che Giấu Khắp Năm Tháng 5


trước sau


Editor: May
Tống Thanh Xuân bị dọa, toàn thân giật thót, thời điểm đang do dự rốt cuộc mình có nên đáp lại Tô Chi Niệm hay không, tiếng nói của anh lại truyền tới một lần nữa: "Đã ngủ chưa?"
Ba chữ kia của anh không thể nghi ngờ là một nhắc nhở tốt nhất khi chính mình chưa biết phải làm sao.

Cô và anh vừa mới phát sinh tình cảnh lúng túng như vậy, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt để đi đối mặt với anh, đã như thế, còn không bằng cô dứt khoát giả ngủ...!
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân dứt khoát tiếp tục bảo trì trầm mặc, không trả lời.

Trong phòng ngoài phòng yên tĩnh khoảng nửa phút, anh lại mở miệng: "Tôi biết em còn chưa ngủ."
Theo mấy chữ rơi xuống của anh, Tống Thanh Xuân nghe thấy âm thanh tay nắm cửa chuyển động, sau đó cửa bị đẩy ra, Tô Chi Niệm ung dung trầm tĩnh bước chân đi vào.

Anh mặc một thân quần áo ở nhà bằng bông vải cùng một màu trắng, trên mặt đã khôi phục vẻ thanh lãnh lạnh nhạt trước sau như một, giống như ý loạn tình mê vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra.


Theo Tô Chi Niệm tới gần, hô hấp Tống Thanh Xuân trở nên hơi khó khăn, cô cúi đầu, dùng sức vặn khăn trải giường mang tới từ phòng ngủ của anh, từ đầu đến cuối đều không có dũng khí ngẩng đầu đi liếc anh một cái.

So với sự khẩn trương của cô, anh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh đứng ở trước mặt của cô, nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô một lúc, sau đó liền đi đến một bên, kéo một cái ghế tới đây, ngồi ở bên tay phải của cô.

Sao anh lại ngồi xuống? Là có ý tứ muốn nói chuyện vừa rồi với cô ư?
Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, tiếng nói trầm thấp thanh lãnh của Tô Chi Niệm lại truyền tới: "Vừa rồi..."
Anh giống như cũng có chút không biết nên nói như thế nào, chỉ là nói hai chữ liền dừng lại, qua một hồi lâu, anh mới mở miệng nói: "...!Chuyện đó, thật rất xin lỗi, là vấn đề của tôi."
"Không..." Tống Thanh Xuân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

Thật ra cô muốn đáp một

câu "Không có việc gì" , nhưng vừa nói một chữ, cô liền chán nản ngậm miệng, hận không thể cắn một ngụm đứt đầu lưỡi của mình.

Anh là đàn ông, cô là phụ nữ, huống chi chủ động trước là anh, cho dù là sau đó cô không có giãy giụa, nhưng bị thiệt thòi cũng là cô, anh vừa nhận lỗi, cô liền sảng khoái nói không việc gì như vậy, có thể lộ ra vẻ mình quá phóng khoáng, quá tự trọng hay không?

Tống Thanh Xuân quẫn bách nhanh chóng thu hổi tầm mắt từ trên mặt Tô Chi Niệm, lần nữa cúi đầu xuống.

Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, loại yên tĩnh này khiến cho Tống Thanh Xuân cảm giác áp bách gấp bội.

Tay cô nắm lấy khăn trải giường của anh, không ngừng đổi các loại tư thế.

Không khí càng lúc càng lúng túng, khiến cho cô có chút hô hấp không thoải mái, mãi đến khi cô cảm thấy chính mình sắp ngạt thở chết, anh mở miệng, lại nói: "Là tôi đánh thức em?"
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm chỉ là anh nói mớ, cô lắc lắc đầu, lại nói một chữ "Không".

Cô cúi đầu nghĩ một lát, nhỏ giọng bổ sung mấy chữ: "Tôi còn chưa ngủ."
Tô Chi Niệm nhìn thoáng qua thời gian trên vách tường, đều sắp bốn giờ rạng sáng, lúc anh nằm mơ cũng đã hơn ba giờ, anh nhăn mi tâm lại, bất giác mở miệng: "Sao muộn như vậy còn chưa ngủ?"
"Tôi..." Tống Thanh Xuân nghĩ đến mình là bởi vì mấy ngày nữa liền phải rời khỏi biệt thự của anh, mới mất ngủ, mấp máy môi, nói dối: "...!Xem truyền hình muộn."
Lúc anh trở về phòng từ thư phòng, trong phòng ngủ của cô yên tĩnh đến rối tinh rối mù, khẳng định cô không phải xem ti vi, nhưng lại không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ là nhẹ giọng "ừ" một tiếng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện