Editor: May
Những câu nói vừa rồi, anh vốn muốn chờ đến ngày mười một, lúc anh và cô tách ra, anh sẽ dặn dò cho cô nghe.
Nhưng mà, anh sợ, sợ nếu mình không nói, có thể liền không có cơ hội nói nữa.
Đêm nay anh lại mơ thấy cô xảy ra chuyện, giống như hai lần trước, anh cứu cô, nhưng anh lại gặp phải nguy hiểm ...!Giấc mơ đêm nay, không giống như giấc mơ hai lần trước, anh ở trong mộng lại nghe thấy tiếng vang xương cốt gãy đứt lúc xe đụng vào.
Buổi chiều, lúc anh và Tần Dĩ Nam nói chuyện, chỉ là có chút lo lắng chính mình sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại từ giấc mộng đêm nay, loại dự cảm anh xảy ra chuyện kia càng thêm mãnh liệt.
Cho nên anh mới mang cô tới nơi này...!
Tô Chi Niệm vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô trong kính chiếu hậu, sau khi qua thật lâu, anh mới nhẹ nhàng chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, sau đó tiếp tục nhìn cô chăm chú vài lần, mới buông tay phanh, giẫm ga, chuyển tay lái rời đi.
Tốc độ xe trở về, Tô Chi Niệm giống như là tận lực lái rất chậm, trở lại biệt thự, trời đã tờ mờ sáng.
Một đêm không ngủ, Tống Thanh Xuân dựa vào lưng xe, ở nửa đường liền nhắm hai mắt lại.
Thời điểm Tô Chi Niệm dừng xe lại, cô không ngủ say, mở to mắt ra, ngữ khí mơ hồ hỏi một câu "Đến?", sau đó thấy căn nhà quen thuộc trước mặt, liền vừa ngáp, vừa đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Khi Tống Thanh Xuân vừa đi đến đầu xe, Tô Chi Niệm cũng đi xuống xe theo, anh nhìn Tống Thanh Xuân nhanh chóng chạy vô nhà, trước lấy chìa khóa xe khóa cửa xe, sau đó mới mở miệng, gọi cô lại: "Thanh Xuân."
Tống Thanh Xuân ngừng bước chân, quay đầu, trong tiếng nghi ngờ "Hở?" của cô, anh đã sải bước nhanh chân đi đến trước mặt cô.
Tiếng nói của cô còn chưa rơi xuống, ánh mắt anh liền hơi híp lại, khống chế ý thức cô, khiến cho cô