Khi cô đến thì toàn bộ hội trường đã tụ tập rất nhiều người, trước tiên cô đi tìm Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu.
Sau khi chào hỏi cùng bọn họ xong rồi quay người thì cô liền trực tiếp va vào Đường Noãn.
Cô làm bộ như không thấy cô ta, cô ta cũng làm bộ như không thấy được nàng, hai người cứ lướt qua nhau như thế.
Sau khi cô chào hỏi cùng một vị chú quen biết từ hồi bé xong thì lại đụng phải Tần Dĩ Nam.
Cô sẽ trò chuyện cùng Tần Dĩ Nam rất vui vẻ nếu không phải lúc sau Đường Noãn đi qua trước mặt bọn họ.
Đáy lòng cô nói cho bản thân biết, cô nên nói cho anh Dĩ Nam về chuyện Đường Noãn có qua lại cùng người đàn ông khác nhưng mà cô lại nhớ đến những năm gần đây, Tần Dĩ Nam đối với Đưỡng Noãn là một loại chấp mê (*) làm cô như thế nào cũng không nói ra miệng được.
(*) chấp mê : chấp nhất và say mê.
Rõ ràng người có lỗi với Tần Dĩ Nam là Đường Noãn nhưng mà người biết chân tướng nhưng dù thế nào cũng không nói là được miệng lại là cô.
Nhìn Tần Dĩ Nam cười ôn hòa mà áy náy phát ra từ đáy lòng lại càng khó chịu, cuối cùng cô đành viện cớ mà dứt khoát rời đi.
Kỳ thật cô không muốn đi WC, chỉ là khi Tống Mạnh Hoa gọi cô, cô không để ý mà cúi đầu một chút liền nhìn thấy vốn vết hôn trên lồng ngực mình vốn bị phấn lót che đi bởi vì rửa phấn thế nên bị hiện ra.
Cô sợ bị người khác đồn đãi không tốt cho nên liền phải đi vào nhà vệ sinh để trang điểm lại thôi.
Khi cô cầm mút trang điểm để che đi từng vết hôn ử trên cổ và ngực thì lại nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua trong phòng ngủ với Tô Chi Niệm...
Cô là bị làm sao vậy ? Biết rõ đó là sai lầm của Tô Chi Niệm, tại sao trong ngày hôm nay lại thường xuyên nhớ lại chứ ?
Tống Thanh Xuân lấy tay dính chút nước lạnh mà vỗ vỗ trán của mình, muốn để cho khuôn mặt đang nóng lên của mình nhanh chóng biến mất.
Nhưng mà cô vừa mới vỗ một hai lần thì động tác bỗng dừng dừng lại, cô nhìn chằm chằm chính mình trong gương mà long mày chậm