Người đàn ông phụ trách lái xe suốt cả đoạn đường nhìn Tống Thanh Xuân qua kính chiếu hậu, nói với người đàn ông trẻ tuổi với giọng chắc chắn, “Yên tâm.”
Người đàn ông trẻ tuổi không nói gì thêm, khom người xuống, rút ra cây côn bằng gỗ dài khoảng một thước, sau đó đẩy cửa, đi ra khỏi xe.
Người đàn ông béo ngồi cạnh Tống Thanh Xuân lập tức bước theo người phía trước, hai tay sờ soạng trong túi một hồi rồi rút ra một con dao găm dài 10cm, ném vỏ bao vào bên trong xe, sau đó cũng rút lấy một cây côn gỗ y hệt như của người đàn ông trẻ tuổi.
Tống Thanh Xuân lúc này nhìn rất rõ.
Cây côn bằng gỗ kia quả nhiên đã được cắt gọt trước, đầu của nó rất sắc bén.
Vì người đàn ông béo không đóng cửa xe, Tống Thanh Xuân mới có thể nhìn rõ chiếc xe bên ngoài.
Người đàn ông trẻ tuổi mở miệng đầu tiên, "Anh là ai? Tới đây vì cô ta đó à?”
“Thả cô ấy ra!”
Vừa nghe được giọng nói, Tống Thanh Xuân liền trợn mắt.
Là anh Nam...!Có lẽ là anh nhìn thấy manh mối cô để lại, biết cô gặp bất trắc mà một đường đuổi theo tới tận đây chăng?
"Thả hả? Mày đang nói sai hay tao nghe lộn vậy? Đại ca tao vì con nhỏ đó mà mất biết bao nhiêu công sức mới bắt được, mày biết không?” Lần này chính là tên béo bụng mở miệng.
"Các anh muốn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng đáp ứng.
Chỉ cần các anh thả cô ấy ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy đến, cũng tuyệt đối không thông báo với ai khác...”
Tần Dĩ Nam còn chưa nói xong, người đàn ông trẻ tuổi kia liền cười rộ lên, "Nghe tôi nói này người anh em.
Câu đó chúng tôi nghe nhiều rồi.
Tôi khuyên anh sớm mà rời khỏi đây đi, đừng có đi tranh cái vũng bùn này với chúng tôi.”
Ước chừng mười giây im lặng sau đó, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, “Ở đây tôi có một tấm chi phiếu chưa ghi gì cả, muốn bao nhiêu, tùy các anh bàn bạc.”
"Mày đang kéo dài thời gian vô nghĩa đấy! Ai mà