Sau ót đau đớn, khiến trước mặt Tống Thanh Xuân bỗng tối sầm, suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh, sau đó sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế có hơi yếu đi.
Ý thức sống còn khiến cô cố chấp không chịu nhả ra.
Vết thương trên cổ tay, càng khiến tên tài xế trở nên thô bạo, hắn nắm lấy tóc Tống Thanh Xuân, lại lần nữa hung hăng dùng sức đập đầu cô vào trên đầu xe.
Đầu bị va chạm hai lần liên tiếp, khiến tầm mắt của Tống Thanh Xuân trở nên mơ hồ.
Cô cảm nhận được trong lỗ mũi có chất lỏng chảy xuống, rơi vào khóe miệng, mang theo vị tanh.
Phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, chẳng những sức lực mà cô dùng để cắn cổ tay tên tài xế không giảm bớt, ngược lại càng trở nên mạnh hơn.
Lúc đầu của cô bị nhấc ra khỏi đầu xe, cô mơ hồ thấy Tần Dĩ Nam ở cách đó không xa, đã rơi vào hôn mê, không có ý thức nằm trên mặt đất, mà hình như Bàn Tử kia còn chưa phát tiết xong lửa giận, hắn ngồi trên người của anh ta, hung hăng giơ lên quả đấm, đập vào đầu của anh ta.
Máu màu đỏ tươi vẩy ra cả mặt Bàn Tử.
Lần thứ ba, đầu của cô bị tên tài xế đập vào đầu xe, lúc cô còn chưa cảm nhận được loại đau đớn mà người bình thường không thể chịu đựng được, thì Tống Thanh Xuân đã cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã.
Lần này cô có thể chống trả nữa không, liều cả tính mạng của mình để chống trả ?
Cô đã từng trải qua rất nhiều lần nguy hiểm như vậy, tuy nhiên không có một lần nào giống như bây giờ,chịu đả kích lớn như vậy!.
.
Bởi vì mỗi lần ở giai đoạn khẩn cấp nhất, sẽ luôn có một người giống như Cập Thời Vũ xuất hiện, cứu cô, nhưng hôm nay, thế nào anh ta còn chưa xuất hiện nữa?
Trong đầu Tống Thanh Xuân hiện ra ý nghĩ, đồng thời cô cảm nhận được nơi vị trí cái ót lại va chạm vào đầu xe cứng rắn một lần nữa.
Không biết có phải bởi vì đau đến chết lặng hay không, thế nhưng lần này cô không có cảm giác, chỉ nhẹ nhàng rên lên một tiếng, hàm răng của cô không