Editor: Thu Lệ
Anh lập tức mở đèn pha ra, tầm mắt của anh vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh mẽ của đầu xe để nhìn rõ tình hình phía trước.
Một người cầm dao găm nhanh chóng đâm về ngựcTống Thanh Xuân.
Một người khác nắm khúc gỗ đã được vót nhọn một đầu, nhẫn tâm đấm xuống ngực Tần Dĩ Nam.
Anh có năng lực vượt qua người bình thường, nhưng trong một lần chỉ có thể khống chế được một người, nếu như anh cứu Tống Thanh Xuân, như vậy Tần Dĩ Nam sẽ gặp phải nguy hiểm.
.
.
.
.
.
Cùng với ý niệm chợt loé lên trong đầu Tô Chi Niệm, xe đã dồn đến trước chiếc xe tải màu vàng.
Anh mạnh bạo đap vào chân thắng gấp, cũng không chờ xe hoàn toàn dừng hẳn, đã đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó không hề dừng lại một chút nào nhanh chóng dùng sức lực bộc phát mười phần chạy tới tên béo cách mình gần nhất.
Từ một loạt hành động nhanh chóng này của anh, động tác nắm dao găm đâm về phía ngực Tống Thanh Xuân cách đó không xa của tên lái xe đột nhiên dừng lại một chút.
Một tíc tắc này, Tô Chi Niệm giống như đang chụp lại hình ảnh, động tác chạy trốn cũng đột nhiên dừng lại.
Một giây sau, bỗng nhiên cổ tay của tên tài xế nắm dao găm xoay lại, hung hăng đâm vào bụng mình.
Kèm theo một tiếng hét tan nát cõi lòng, Tô Chi Niệm đột nhiên nhảy thật cao, giơ chân lên, vung mạnh vào đầu tên béo, khiến thân thể mập mạp của hắn ta bay xa gần một mét.
"Mẹ nó, là ai đá bố mày.
.
.
.
.
." Tên béo ngã ầm ầm trên mặt đất, bị đụng vào đầu, hoa mắt chóng mặt, những lời thô tục trong miệng hắn vừa mới nói ra một nửa, chợt cảm thấy trên ngực nặng nề, giống như là bị người nào dẫm lên ngực.
Tên béo hung hăng lắc đầu một cái, vừa định trấn tĩnh nhìn xem là ai đang dẫm mình, thì lại cảm thấy có từng giọt từng giọt chất lỏng, nhỏ xuống mặt mình, nồng nặc mùi tanh.
Hắn giơ tay lên, hung hăng bôi đi chất lỏng đang che khuất tầm mắt, mới mơ hồ nhìn thấy có một người đàn ông từ trên cao nhìn xuống đang giẫm lên ngực của mình.
Bởi vì ý thức có chút mơ hồ, cũng bởi vì người đàn ông