Chung chung là liền từ sau đó, quan hệ của cô và Tô Chi Niệm bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Hai người ở cùng một nhà, lại học cùng trường, dần dần cùng tiến lên.
Tô Chi Niệm có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, từ trước đến nay anh đều không thích người khác đụng vào đồ của mình, cho nên lúc đầu, anh không để cho cô tiến vào phòng mình.
Nhưng ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ, cuối cùng sao anh lại đồng ý cho cô vào phòng.
Chẳng những anh đồng ý, trong trí nhớ của cô, cô còn thường xuyên ngồi trên giường của anh ăn đồ ăn vặt, thậm chí còn vài lần không cẩn thận lau sốt cà chua lên chăn của anh.
Cẩn thận ngẫm lại, chắc là trong thời gian cô và anh quen nhau đó chỉ có mấy ngày này là ở chung hòa thuận.
Trong mấy ngày đó, thật ra cô nghĩ về anh không tồi.
Xác thực mà nói, là tương đương không tồi.
Nửa đêm anh chạy ra đi mua đồ ăn khuya cho cô, trong ngày mưa còn đứng xếp hàng giúp cô đoạt lấy vé xem biểu diễn của Chu Kiệt Luân, thậm chí anh còn vì cô mà đánh người ta một trận.
Nhưng là mặc kệ trong thời gian đó thế nào, anh ở chung với cô tốt đẹp thế nào, cuối cùng toàn bộ lại trở về điểm xuất phát.
Đó là tới khi gần thi đại học, trước đó một tháng, Tần Dĩ Nam trở lại Bắc Kinh, mời cô đi ăn tối.
Khi đó cô đã biết ngày nào đó trong lễ giáng sinh là cô hiểu lầm anh, người nữ sinh kia chỉ là bạn học của anh, lúc ấy bị viêm ruột thừa cấp tính, anh đưa cô ấy đi bệnh viện.
Nhưng là thông báo cũng cần có dũng khí, sau sự việc lần đó, cô gặp Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, nhưng mỗi lần lới đến miệng, lại không nói nên lời, loại cảm giác này giống như nước sôi đến 99 độ, chỉ còn một độ nữa là sôi trào, nhưng thế nào cũng không thể chạm đến.
Ngày nào đó, sau khi cô và Tần Dĩ Nam ăn tối