Trình Thanh Thông cũng không hề rời đi, cô đứng ở trong hành lang bệnh viện, vẫn luôn cách cửa sổ chú ý Tần Dĩ Nam, thẳng đến khi anh mở cái hộp đó ra, nhìn thấy những tờ giấy kia, cuối cùng tâm cô mới rơi xuống.
Cô không tiếp tục nhìn Tần Dĩ Nam nữa, mà là chậm rãi xoay người, cất bước rời đi.
Cô không hề rời khỏi bệnh viện, mà là trực tiếp đi phòng bệnh nặng ở trên lầu, cô đẩy cửa ra, đi vào.
Bên trong rất an tĩnh, có dụng cụ phát ra tiếng vang tít tít.
Cô đi đến mép giường bệnh, nhìn người đàn ông đẹp trai vẫn nhắm mắt ngủ say hôn mê ở trên giường, khóe môi hơi kéo một chút, giống như là sau khi làm xong chuyện anh phân phó vào mấy năm nay, tới báo cáo với anh, quy quy củ củ mở miệng nói: "Tô tổng, chuyện ngài dặn dò tôi, tôi đã làm xong."
Nhưng lần này, cô báo cáo, không có đổi lấy một cái gật đầu xa cách lãnh đạm hoặc là một tiếng "ừ" của anh.
Trình Thanh Thông biết rõ anh không nghe được, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tiếp tục báo cáo cẩn thận: "Tô tổng, tôi đã nặc danh báo tin cho đồn cảnh sát, bọn họ đã bắt đầu bắt giữ anh Khôn, hôm nay Tống tiểu thư cũng rời khỏi biệt thự của ngài, còn có những tờ giấy của Tống tiểu thư, Tần tiên sinh cũng đã nhìn thấy ..."
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc Trình Thanh Thông nói không được nữa, cô cúi đầu, nhẹ giọng nức nở lên.
Cô thích anh, lại chưa từng nghĩ đến chiếm hữu anh.
Những năm này, anh từng phân phó cô rất nhiều chuyện, cô rất tự nguyện làm cho anh, thậm chí mỗi khi làm một chuyện cho anh đều sẽ rất vui vẻ.
Nhưng lần này không biết vì sao, cô làm xong ba chuyện này, đáy lòng lại giống như là xoay vặn rất khó chịu.
Cô biết...!Cô là đang đau lòng cho người đàn ông đang quanh quẩn ở bên bờ sinh tử vào giờ khắc này.
Anh vì Tống tiểu thư, trả giá nhiều như vậy, lại không chịu để cho Tống tiểu thư biết, thậm chí còn để cho Tống tiểu thư cho rằng anh là một kẻ vô tình lạnh