Editor: May
"Vâng, đã biết." Tống Thanh Xuân lấy ra một cái tay, quơ quơ với Tần Dĩ Nam, đóng cửa rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tần Dĩ Nam, anh chống hai tay ở sau ót, dựa vào trên đầu giường, nhìn chằm chằm đèn sáng ngời trên trần nhà, tầm mắt trở nên hơi mơ hồ.
Thật ra vừa rồi anh là muốn hỏi cô, người đã từng mượn sách truyền thơ với anh, là cô, thực xin lỗi?
Nhưng lời nói đến bờ môi, anh vẫn không hỏi ra.
Buổi chiều, anh lục ra rất nhiều vật cũ từ trong hộp của cô, đại đa số những vật cũ kia đều là có liên quan với anh, thừa nhận lúc cô vào thời niên thiếu, từng lén lút thích anh từng ly từng tí.
Cho tới nay, anh đều cho rằng cô chỉ xem anh thành anh trai giống như Tống Thừa vậy, lại không nghĩ rằng, sự ỷ lại của cô với anh, lại là một tâm sự của thiếu nữ.
Anh lục tìm đến cuối cùng, nhìn thấy một tờ giấy trắng, tờ giấy trắng kia gần như bị nước mắt tẩm ướt, chữ viết phía trên đều bôi nhòe thành mỗi một nét mực.
Nhưng anh vẫn có thể nhận ra, đó là chữ viết của cô.
Nhìn từ màu bút mực, có lẽ là vừa viết trước đó không lâu.
"Anh Dĩ Nam, từ hôm nay trở đi, em muốn học chậm rãi buông bỏ anh."
"Anh Dĩ Nam, đây là ngày đầu tiên anh buông bỏ anh, vốn muốn để cho chính mình không cần gửi tin nhắn cho anh, nhưng không khống chế nổi, vẫn là gửi cho anh."
"Đây là ngày thứ hai, em nhịn xuống, không có gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại tán gẫu với anh trong WeChat.
...!
"Đây là ngày thứ mười, em nhớ anh, giống như không còn khổ sở như trước đây."
...!
"Đây là ngày thứ hai mươi, em đã từng cho rằng, em có thể buông bỏ tất cả, chỉ là không buông bỏ được anh, nhưng hiện tại em phát hiện, em giống như sắp buông bỏ được anh."
...!
"Đây là ngày thứ ba mươi, em thậm chí có mười ngày quên ghi chép tâm tình mình buông bỏ anh, hơn nữa em có thể rất tự nhiên đối mặt với anh, em nghĩ, em thật sự đã buông bỏ được anh."
Trước đây