Editor: May
Tống Thanh Xuân đi ra khỏi quán cà phê, đúng lúc ba giờ chiều, người đầy đường phố dưới ánh mặt trời, giống như khuôn mặt đều tràn ngập nụ cười, tươi đẹp xán lạn.
Tống Thanh Xuân lên xe, nhìn thoáng qua bầu trời, mây tan mây tụ, ánh mặt trời sáng ngời khiến cho tâm tình người ta đều không khỏi tốt hơn rất nhiều.
Cô đột nhiên có chút không muốn về công ty, do đó liền trôi nổi dập dờn ở trong dòng xe cộ.
Cuối cùng Tống Thanh Xuân dừng xe ở cửa một công viên, cô vừa mới chuẩn bị xuống xe đi vào trong công viên ngồi một chút, kết quả xe vừa tắt lửa, còn chưa cởi dây an toàn, liền xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy cửa công viên có một chàng trai mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng, giơ hai kẹo bông gòn màu hồng nhạt, một cô gái trẻ tuổi mặc váy ngắn màu vàng nhạt đi tới.
Lúc cô gái trẻ tuổi kia nhận lấy kẹo bông gòn, trên mặt tươi cười xán lạn giống như là hoa đang nở xinh đẹp nhất.
Cô gái kiễng chân hôn lên mặt chàng trai kia một chút, sau đó hai người tay nắm tay, mỗi người cầm một kẹo bông gòn, đi vào trong công viên.
Trước khi vào cửa công viên, chàng trai và cô gái còn cầm kẹo bông gòn trong tay, đưa tới trước mặt của đối phương, cho đối phương ăn một miếng.
Hình ảnh tốt đẹp như thế chồng lên nhau, giống như anh và cô cũng từng như vậy...!Lần cuối cùng cô gặp anh, chính là như thế, anh mua cho cô hai cây kẹo bông gòn, chỉ là anh cũng không có giống như chàng trai đó, giữ cho mình một cái, mà là cho cô cả hai cây.
Rõ ràng, rõ ràng lúc đó rất tốt, sao xoay người một cái, anh và cô liền biến thành người ngoài đường?
Tính toán cẩn thận một chút...!Cô không gặp anh, đã hai tháng rồi đi?
Trước giờ cô không biết, thành phố Bắc Kinh lại lớn như vậy, lớn đến đã từng hai người chung sống ngày đêm, sau khi tách ra, liên chưa từng có một lần bèo nước gặp nhau
Tống Thanh Xuân vốn muốn giải buồn tâm tình, chớp mắt hăng hái tiêu tán không thể nghi ngờ, đôi mắt cô ảm đạm ngồi ở trong xe rất lâu, thẳng đến khi xe bán kẹo bông gòn xe ở