Editor: May
Thậm chí, giờ phút này, chính cô cũng có chút bắt đầu hoài nghi, thời gian một trăm ngày kia của cô và anh, có phải là giấc mộng của một mình cô không?
Bỗng nhiên quay đầu, đã từng vượt qua biển cả, sớm đã đổi nhân gian, mà anh làm như không còn là anh mà cô nhận thức.
Tống Thanh Xuân bấm chặt lòng bàn tay, không để cho mình tiết lộ ra chút luống cuống nào.
Cô âm thầm hít sâu một hơi, liều mạng ép cảm xúc phập phồng sóng cả dưới đáy lòng mình xuống, sau đó quay đầu, hết sức khó khăn kéo khóe môi lên với Trình Thanh Thông, mở miệng giọng nói ôn hòa đến chính cô cũng không dám tin tưởng: "Tôi không có việc gì, xe tôi cũng không có việc gì, cho nên thật không cần phải bồi thường."
"Vậy tôi theo cô đi bệnh viện?" Trình Thanh Thông dùng ngữ khí thương lượng hỏi.
Lần này Tống Thanh Xuân phản ứng rất nhanh, gần như vào giây phút tiếng nói cô ấy rơi xuống kia, liền hung hăng lắc lắc đầu, cự tuyệt: "Không cần."
Trình Thanh Thông thấy Tống Thanh Xuân cự tuyệt rõ ràng, động môi, không có khuyên nhủ Tống Thanh Xuân nhận lấy chi phiếu, mà là xoay người lần thứ ba, đi trở về bên cạnh xe.
Trên đường phố Bắc Kinh hơn mười giờ tối, không ngừng có chiếc xe xẹt qua, vờn quanh bốn phương tám hướng đều là ánh đèn chợt lóe.
Mưa nhỏ rơi càng gấp, Tống Thanh Xuân không có bung dù, quần áo trên người đều bị dầm có chút ẩm ướt.
Một trận gió lạnh thổi tới, thổi đến bắp chân lộ ra ngoài của cô lạnh đến nổi lên một tầng da gà.
Tô Chi Niệm ngồi ở trong xe, lần này nói với Trình Thanh Thông một đoạn thời gian rất dài.
Vào lúc Trình Thanh Thông đứng thẳng, đi về phía cô, Tống Thanh Xuân xuyên qua kính chắn gió, nhìn thấy Tô Chi Niệm thu hồi tầm mắt từ ngoài cửa sổ, đúng lúc xẹt qua gò má của cô, anh không có dừng lại chút nào, rất nhanh liền rơi ở những chỗ khác.
Ánh sáng đêm lờ mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng lại có thể cảm giác được trên dưới toàn thân anh đều tản mát loại khí lạnh cự người ngoài ngàn dặm, hung hăng tạo ra ngăn cách giữa anh