: May
Tiếng khóc của cô ngừng lại trong nháy mắt, người đàn ông đứng ở chỗ cũ, nhìn cô chằm chằm một lát, mới bước bước chân, vòng qua bàn, đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống.
Anh trước rút chai rượu cô nắm trong tay đi, nhẹ nhàng đặt ở một bên, sau đó mới bắt lấy bờ vai của cô, ôm cô vào trong lòng.
Tiếng người huyên náo chung quanh, ánh sáng trên ghế dài hơi tối, anh an tĩnh không tiếng động ôm cô, cô tựa vào trong lòng anh, nhẹ nhàng rung động một cái, chọc cho anh nhịn không được giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.
Qua rất lâu, anh mới đưa kéo cô ra ngoài từ trong lòng của anh.
Anh cúi đầu, thấy cô khóc đến mắt mũi đều hồng, trên mặt treo đầy nước mắt, lông mi dài dài đều ướt nhẹp dính ở một chỗ, dáng dấp kia muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Anh nhẹ nhàng than thở một tiếng, giống như là bất đắc dĩ, hoặc như là đau lòng, sau đó anh liền nâng hai tay lên, nâng chặt mặt cô, dùng ngón tay cẩn thận ôn nhu lau đi nước mắt và nước mũi trên mặt cô.
Đôi tay kia xinh đẹp hiếm thấy trong nhân gian, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, từ một vài động tác nhỏ, cũng có thể làm cho người ta cảm giác được một loại che chở và thương yêu cẩn thận.
Sau khi anh lau sạch sẽ mặt của cô, đầu ngón tay liền rơi ở vết thương trên trán của cô, động tác của anh rất dịu dàng kiểm tra một chút, xác định không có gì đáng ngại, liền lấy khăn từ trong túi ra, dùng rượu làm ướt, tiêu độc cho vết thương của cô, thuận thế còn lau sạch sẽ vết máu đã khô ở xung quanh vết thương.
Cuối cùng tay anh rơi ở trên đầu cô, dừng rất lâu, mới giữa đầu cô, nhẹ nhàng nâng lên, sau đó cúi đầu, ấn một nụ hôn nhẹ lên mi tâm của cô, sau đó liền buông cô ra, đứng lên, rời đi.
Anh rời đi khoảng một phút, Tống Thanh Xuân ngồi ở trên ghế dài đột nhiên