tâm mình(1)
Editor: May
Cô nên phải trả lời về lại cái gì đây? Ngủ ngon sao? Không muốn...!Trả lời ngủ ngon, liền giống như không còn gì để tán gẫu ...!
Tống Thanh Xuân nằm ở trên giường, cắn ngon tay nghĩ một lúc lâu, sau đó mới gõ vài cái ở trên bàn phím, gửi một tin nhắn qua: "Uống thuốc chưa?"
Lần này Tô Chi Niệm trả lời tin nhắn rất nhanh: "Vẫn chưa."
"Vẫn chưa sao?" Tống Thanh Xuân vừa đánh chữ, vừa nhíu mày, sau đó lại soạn một tin nhắn tiếp theo: "Bác sĩ Hạ nói, phải phối hợp uống thuốc mới có thể khỏi nhanh một chút, sao anh lại không uống chứ?"
Tô Chi Niệm dựa vào ở đầu giường, nhìn những câu nói thật dài này của Tống Thanh Xuân, nhịn không được cười khẽ một tiếng, cô đây là đang quan tâm anh, đúng không?
"Lập tức uống đây." Anh vừa đánh chữ trả lời tin nhắn của cô, vừa xuống giường rót một ly nước.
Trí nhớ Tô Chi Niệm luôn rất tốt, anh dựa theo lời nói trưa nay của Tống Thanh Xuân, lấy thuốc, đặt ở trong miệng, một ngụm nuốt vào.
Vừa để ly nước xuống, tin nhắn Tống Thanh Xuân liền tới đây: "Anh còn nhớ được uống như thế nào sao?"
Tô Chi Niệm đã uống thuốc xong, đáp: "Giống như vẫn nhớ được."
Nhớ được là nhớ được, không nhớ rõ là không nhớ rõ, cái gì gọi là giống như vẫn nhớ được? Tống Thanh Xuân nhíu mày, sau đó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, trả lời với Tô Chi Niệm: "Bình trắng là hai viên, thuốc giảm sốt phải uống bốn viên, viên thuốc nhỏ màu trắng đó là một viên, viên màu trắng lớn nhất đó uống ba viên."
Đầu tiên Tống Thanh Xuân nhận được một chữ "ừ" của Tô Chi Niệm, sau đó liền nhận được thêm một câu: "Uống rồi."
Anh chỉ là uống thuốc, không hiểu sao cô lại cảm thấy vui vẻ, cô cầm điện thoại di động, còn muốn nói chút gì đó với anh, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi lại không biết nên nói cái gì, do đó liền đánh hai chữ, gửi qua: "Ngủ ngon."
Tô Chi Niệm nhìn chăm chú hai chữ trên màn hình điện thoại di động, giữa lông mày nổi lên một chút dịu dàng, anh vừa ở trên bàn phím nhẹ nhàng ấn "WANAN"(1), vừa nói thầm dưới đáy lòng "Anh yêu em, yêu em", sau đó liền soạn hai chữ "Ngủ ngon" ở trong khung rồi gửi