Nhân viên phục vụ tốt nhất đưa món ăn lên, sau đó rời đi, Tô Chi Niệm kéo cái ghế bên cạnh Tống Thanh Xuân, ngồi xuống, anh múc một chén canh cho Tống Thanh Xuân, đặt ở trước mặt cô, sau đó lại đưa một cái muỗng cho cô.
Trước khi Tống Thanh Xuân cầm cái muỗng, cô nâng mí mắt quan sát Tô Chi Niệm, sau đó mím mím môi, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh nên lên lầu đi, một mình tôi ăn cũng được.
"
"Không cần.
" Tô Chi Niệm làm như không hề để tâm, giọng nói bình thản như nước đáp lại hai chữ.
Anh đưa cái muỗng về phía Tống Thanh Xuân, đợi đến sau khi cô cầm muỗng, anh cầm đũa gắp một miếng thịt cá, đặt ở trong chén nhỏ trước mặt mình, gỡ hết xương cá ra, sau đó gắp thịt cá bỏ vào chén nhỏ trước mặt cô.
Tô Chi Niệm giơ đũa lên gắp món mà Tống Thanh Xuân thích ăn nhất, anh gắp tôm bỏ vào trong chén, sau đó xắn cổ tay áo lên, thời điểm anh đang chuẩn bị lấy tay giúp cô bóc vỏ tôm, thấy cô giơ cái muỗng lên, sững sờ nhìn anh một ngụm canh cũng không động, vì vậy anh nghiêng đầu, rồi nhìn cô nói một câu: "Trình thư ký lên rồi, tôi không cần đi, có cô ấy ở đó, có thể xử lý được mọi chuyện.
"
Năng lực làm việc Trình Thanh Thông, Tống Thanh Xuân là tận mắt nhìn thấy, nhưng mà, nếu như Trình Thanh Thông thật sự có thể giải quyết, tại sao Tô Chi Niệm còn phải đích thân tiếp khách chứ? Huống chi, Trình Thanh Thông trước khi đi, rõ ràng có nói, Tô Chi Niệm không xuất hiện, có thể tổng giám đốc Lý không ký tên.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân uống một ngụm canh gà, trong lòng cảm thấy không nỡ, lại quay đầu, nhìn Tô Chi Niệm nói: "Anh nên lên đi, tôi ở đây chờ anh.
"
Dừng một chút, Tống Thanh Xuân lại nói: "Hoặc là, anh bảo Trình tiểu thư xuống với tôi.
"
Tô Chi Niệm đưa cho Tống Thanh Xuân một ánh mắt trấn an: "Thật sự không có việc gì, cô yên tâm đi.
"
Tống Thanh Xuân nghe anh nói lời thề son sắt,