Tống Thanh Xuân dùng sức nắm chặt điện thoại, mở miệng giải thích một phần, nói dối một phần : "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi có chút việc nên quên gọi cho anh, tôi đi trước rồi.
"
Ở điện thoại bên kia Tô Chi Niệm trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng hỏi : "Cô không sao chứ ?"
"Tôi không sao.
" Tống Thanh Xuân giả vờ thoải mái mà nở nụ cười với bên kia điện thoại một chút, giống như vì che dấu bản thân đang chột dạ mà cô còn tiếp tục nói : "Công ty hình như đang có việc gấp! "
Tô Chi Niệm giống như tin tưởng mà giọng điệu sốt ruột cũng theo đó trở nên bình thường lại : "Mấy giờ kết thúc ? Có muốn tôi qua đó đón cô không ?"
"Không cần đâu, tôi lái xe rồi.
"
"! Vậy được rồi, lúc về nhà nhớ chú ý an toàn, về đến nhà thì gửi cho tôi một tin nhắn đấy.
"
"Đã biết.
" Tống Thanh Xuân ngừng lại một chút, sau còn nói : "Vậy tôi đi có việc trước đây ?"
"Ừ, tạm biệt.
" (*)
(*) Chỗ này trong VP là tái kiến, edit sẽ thành gặp lại hay hẹn gặp lại nhưng mình thấy để tạm biệt sẽ hợp với văn hóa hơn.
Tống Thanh Xuân vội vàng nói một câu "Tạm biệt" rồi liền nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Thanh Xuân để điện thoại di động ở một bên, thất thần trong xe một hồi rồi lại quay đầu nhìn xuyên qua cửa kính ô tô thì mới phát hiện chính mình vậy mà đã chạy đến công viên Bắc Hải.
Lúc này đã mười hai giờ khuya rồi nên xung quanh đều là một mảng yên tĩnh.
Tống Thanh Xuân nghĩ nghĩ rồi đẩy cửa xe, xuống xe rồi sau đó thì đi bộ vào công viên Bắc Hải.
Từ cửa vào rẽ trái thì liền là hồ, cô đi dọc theo bờ hồ mà không xác định phương hướng, không có mục đích đi về phía trước.
Gió mùa hạ về đêm thồi tới mặt hồ mang theo hơi ẩm cùng cảm giác mát mẻ thổi đến làm làn váy cùng mái tóc của cô không ngừng tung bay.
Cô tùy ý chỉnh lại tóc, không để ý mình đang đi giày cao gót cùng đôi chân mệt mỏi mà tùy tiện tiếp tục đi về phía trước.
Cô không biết là chính mình đã đi được rất xa, cũng không biết hiện tại bản thân mình đang ở công viên Bắc Hải nhưng toàn bộ đầu óc của cô lại bị Tô Chi Niệm chiếm trọn.
Cô vẫn đi đến khi sức cùng lực kiệt thì rốt cuộc chân cũng đau đến không thể bước thì cô mới dừng lại
Sau đó