Tô Chi Niệm trong cơn thịnh nộ, trái lại trên mặt không có vẻ gì, anh nhìn chằm chằm cô, không hiểu ra sao hỏi một câu: “Tống Thanh Xuân, cô còn nhớ rõ năm năm trước, tôi ngủ với cô như thế nào sao?” Nhắc tới một đêm năm năm trước kia, sắc mặt của cô liền trở nên tái nhợt, cô nhìn chằm chằm anh, cánh môi động đậy hai lần, không lên tiếng.
“Đêm đó tôi say, say đến rối tinh rối mù, mắt bị mù mới ngủ với cô!” Tô Chi Niệm tiến đến bên tai cô, lực nắm cằm của cô tăng lên, âm thanh mở miệng rất dịu dàng, khí nóng phun ra ở bên tai cô, khiến thân thể cô lạnh run lên: “Một đêm kia, nếu không phải tôi uống rượu, ngay cả một ngón tay của cô tôi cũng không muốn chạm vào.” Tống Thanh Xuân giống như chịu đả kích gì đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lông mi của cô run rẩy hết sức lợi hai, đáy mắt tối đen bắt đầu tràn ngập sương mù.
“Cho nên đêm nay cũng giống thế, nếu không phải cô vừa mới chủ động yêu thương nhung nhớ với tôi, cô lại tưởng thực là tôi muốn đụng chạm vào cô?” Tô Chi niệm nói gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi nói xong, anh nhìn đến đáy mắt của cô, có nước mắt đang dâng lên, như là muốn rơi ra, sau cùng cô vẫn nhịn xuống.
Ánh mắt của anh