Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Anh Ấy Không Thể Là Của Em 10


trước sau


Chương 520: Anh ấy không thể là của em (10)
Editor: May
Chuyện duy nhất anh nhớ được chính là, cô ném ví tiền, anh khống chế ý niệm cô quay trở lại, nhặt lên; cô và người khác cùng nhìn trúng một sợi dây chuyền, anh khống chế ý niệm một người khác, tặng dây chuyền cho cô; cô đứng chờ xe ở ven đường, gió lớn, thổi đến váy cô xốc lên, cô cũng không có phát hiện, anh khống chế ý niệm cô, đưa tay ra đè váy lại...!
Anh còn nhớ được, anh dùng năng lực vượt qua người thường, nghe thấy cô ôm bụng, bởi vì đau bụng kinh phát ra âm thanh khó nhịn; nghe tiếng cô và người khác thảo luận gần đây bộ phim điện ảnh nào đáng xem; nghe thấy cô thỉnh thoảng xuất hiện ở dưới lầu xí nghiệp Tô thị, mua trà sữa, mua cà phê, tiếng nói chuyện WeChat...!
Rất nhiều lần, anh cầm điện thoại di động lên, xem tin nhắn anh và cô từng gửi ngày đêm không ngừng, muốn gửi cho cô một thăm hỏi bình thường, nhưng anh chỉ nghĩ, chứ chưa từng làm.

Ngày thất tịch lễ tình nhân kia, anh cũng đã đánh ra năm chữ thất tịch lễ tình nhân kia, nhưng cuối cùng lại không gửi đi, đổi thành chiếc điện thoại đã tắt máy rất lâu kia, gửi cho cô một câu chúc phúc.

Cô vẫn như cũ, liên tục hồi đáp anh nhiều tin tức, đều quay chung quanh anh là ai, có thể gặp mặt một lần ha y không, anh không đáp, yên tĩnh nhìn màn hình điện thoại di động phát ngốc rất lâu, thời điểm chuẩn bị tắt máy, tin nhắn cô lại đi vào, lần này không còn là loại đề tài anh là ai nữa, mà là một câu: “Tôi thích một người, nhưng anh ấy rất không thích tôi.”
Một câu nói đơn giản, khiến cho anh đau đến che ngực, khom người xuống.

Anh không làm gì cả, cũng không đáp lại gì hết, chỉ là dùng sức nhấn nút tắt máy.


Nhưng anh nghe thấy rõ ràng máu và linh hồn của mình đều đang reo hò, em thích anh, em thích anh, em thích anh!
Ngày như vậy là vui vẻ sao?
Không vui vẻ.

Cuộc sống như thế đau không?
Rất đau.

Nhưng không vui vẻ hơn nữa, đau hơn nữa, thì anh cũng chỉ có thể lựa chọn cuộc sống

như thế.

Chẳng qua hiện tại ngày anh trôi qua, cuối cùng ngày vẫn là có chút khác với trước khi cô chưa tới tìm anh ký xuống phần hợp đồng kia.


Buổi tối anh ngâm mình đánh bài ở Kim Bích Huy Hoàng rất lâu rất lâu.

Trước đây là Đường Nặc gọi anh thế nào đều không gọi ra được, hiện tại là Đường Nặc vừa nhận điện thoại của anh liền hận không thể giả chết.

Thật ra không phải anh rất muốn đánh bài, mà là đêm dài mênh mông, lúc anh làm việc đến thật sự không có việc có thể làm, nhưng anh lại vẫn muốn tìm chút việc để làm.

Bằng không ban đêm ở một mình, anh sẽ phát điên.

Buổi tối ngày 18 tháng 9, anh có một cuộc hẹn ở khách sạn Bắc Kinh, khoảng tám giờ rưỡi là kết thúc, anh vẫn hẹn Đường Nặc buổi tối đánh bài ở “Kim Bích Huy Hoàng“.

Ở trên bàn cơm, tổng giám đốc Dương của Hoài Nhuận mang tới một thư ký mới, lớn lên rất xinh đẹp, mặt mày có chút giống Tống Thanh Xuân, trên người còn vừa khéo mặc một váy màu vàng nhạt mà Tống Thanh Xuân cũng có, cho nên lúc cô ta ngồi xuống, anh nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Người trên bàn ăn, toàn là người tinh thông, tổng giám đốc Dương đã thấy anh nhìn nhiều vài lần ở trong mắt, ghi tạc đáy lòng, lúc ăn cơm đến một nửa, còn tiến đến bên tai thư ký của ông ta, dùng giọng nói chỉ có thể có hai người nghe thấy, nhưng anh cũng có thể nghe thấy, khẽ nói: “Đi kính Tô tổng uống hai ly, hợp đồng lớn lần này đều dựa vào cô.”
Sau khi nữ thư ký và tổng Dương kia khẽ nói xong, liền bưng một ly rượu, tự nhiên thanh thản giơ về phía anh: “Tô tổng, tôi kính ngài.”
Ngoại trừ một vài nữ đại đầu tư, ai cũng biết, ở trên bàn ăn, anh không bao giờ uống rượu với nữ thư ký..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện