Khi đó, cô còn nhỏ tuổi, không nghĩ nhiều như bây giờ, cô hoàn toàn không chú ý tới,Đường Noãn khi đó, đối mặt với mấy tên côn đồ, hoàn toàn không nói gì.
Cô để Đường Noãn đi, Đường Noãn lui về sau một bước, sau đó ngừng lại.
Cô cũng không biết, thật ra Đường Noãn cũng muốn đi, cô còn sợ nếu Đường Noãn không đi, để những tên côn đồ này đổi ý giữ cả cô ấy lại thì sao, Tống Thanh Xuân còn ngốc nghếch hô một câu, cậu đi mau! Sau đó Đường Noãn cắn chặt răng, xoay người bỏ chạy.
Cô nhìn Đường Noãn chạy đi, trong lòng còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn cuối cùng cũng có một người có thể trốn đi.
Cô tin tưởng vững chắc như thế rằng Đường Noãn sẽ kêu người tới giúp cô.
Trên thực tế, về sau khi cô bị những tên côn đồ đó bắt nạt đến lúc mấu chốt, là Tô Chi Niệm đến, đúng lúc như thế.
Khi đó cô và Tô Chi Niệm đã quen nhau rất lâu, cô vẫn biết người đó ở chung không tốt, thậm chí trong trường học còn có người sợ anh, nhưng là cô cũng không sợ, nhưng hôm đó, cô lại sợ.
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, cô nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng ra ngày đó Tô Chi Niệm hung ác thế nào, anh giống như một người điên, bắt được cái gì đều đập vào người mấy tên côn đồ đó.
Những người đó đều là người không đàng hoàng, ngày thường chỉ tâm ngoan thủ lạt một chút, nhưng lại bị Tô Chi Niệm đánh đến mức sợ run rẩy.
Chuyện ngày đó, còn kinh động đến cảnh sát, Tô Chi Niệm xuống tay quá ngoan độc, trong đó có hai người gãy chân, còn bị chấn động não.
Tống Mạnh Hoa phải vận dụng nhiều mối quan hệ và người quen, tìm rất nhiều tiền bạc, mới bảo lãnh được cho Tô Chi Niệm ra khỏi sở cảnh sát.
Đương nhiên, chuyện cô đi quán bar, cũng