Lúc khoảng cách của Tống Thanh Xuân tới phòng ăn còn khoảng hai mét thì âm thanh trong phòng bếp dừng lại, Tô Chi Niệm bê một mâm đồ ăn từ phòng bếp đi ra.
Lúc anh đặt mâm xuống bàn ăn mới phát hiện cô sắp đi tới cửa phòng, ánh mắt anh rất nhạt liếc cô, không nóng không lạnh nói: “Ăn cơm đi.
”
Nói xong, anh theo thói quen liền kéo cái ghế và ngồi xuống.
Tống Thanh Xuân chỉ khẽ gật đầu một cái cũng không lên tiếng.
Trong lòng cô trở nên khẩn trương, tay cô đặt bên cạnh dùng sức nắm chặt thành nắm đấm một cái sau đó mới lê dép đi vào.
Từ phòng khách đến phòng ăn cần phải đi qua hai bậc thang.
Lúc Tống Thanh Xuân bước lên bậc thứ nhất thì len lén hít một hơi, sau đó cô liền cắn chặt răng, nhắm mắt lại để lúc mình dẫm lên bậc thang thứ hai sẽ dẫm vào khoảng không.
Mặc dù Tống Thanh Xuân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lúc cả người cô ngã lăn trên mặt đất thì vẫn đau đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Cô không quan tâm tới việc mình bị ngã đau đớn đến mức nào, ngược lại cô còn dùng ánh mắt của mình nhìn về phía Tô Chi Niệm đang ngồi trên bàn ăn.
Cô rõ ràng nhìn thấy động tác của người đàn ông vốn đang cầm bát múc canh, lúc cô ngã xuống anh đều ném bát và muỗng xuống bàn, cũng không quan tâm nước canh nóng bắn lên tay làm mình bị thương, anh dứt khoát đá văng cái ghế sau lưng sải bước về phía cô.
Trên đường đi anh còn không cẩn thận đụng phải một cái ghế, nhưng hình như anh lại không hề phát hiện ra, chỉ nhấc chân lên đá văng cái ghế sang một bên rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng Tống Thanh Xuân vẫn để ý thấy tâm tư của anh đang chấn động, cô còn nhạy cảm nhận thấy sự quan tâm và khẩn trương rất nhỏ của anh, “Có bị thương ở chỗ nào không?”
Tống Thanh Xuân không lên tiếng, cũng không dám nháy mắt một cái mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm cho là cô bị đau đến choáng váng,