Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet
"Đúng vậy..."
Tần Dĩ Nam gật đầu.
Không đợi anh ta nói xong, Tống Thanh Xuân đột ngột xoay người, chạy về phía thang máy.
"Tống Tống à!" Tần Dĩ Nam bị Tống Thanh Xuân làm cho không hiểu ra sao cả.
Anh tà cất cao giọng gọi cô, muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Tống Thanh Xuân hiểu ý của Tần Dĩ Nam.
Không đợi anh ta chạy tới, cô ấn nút thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất để trả lời, “Anh Dĩ Nam, bây giờ em không có thời gian gian để giải thích với anh, đợi em đi gặp một người, sau đó em sẽ từ từ nói cho anh biết.”
Cô còn chưa nói xong, cửa thang máy đã mở ra.
Tống Thanh Xuân vội vàng chạy vào, ấn nút đóng lại cửa.
Xuống đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Tống Thanh Xuân vội vàng nói với người đang đứng chắn trước mặt mình, “Thật ngại quá! Cho tôi qua một chút” rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô chạy từ từ khỏi công ty.
Bên vệ đường có một chiếc taxi đang đậu, vị khách trong đó đang tính tiền.
Cô xông lên, không nói hai lời liền mở cửa sau ra, ngồi xuống.
Vị khách kia ngồi ở bên tay lái phụ vừa xuống xe, Tống Thanh Xuân liền lập tức mở miệng, nói với tài xế taxi bốn chữ, "Xí nghiệp Tô thị.”
Xe chạy khoảng 5 phút.
Tống Thanh Xuân ôm hộp quà nhăn nheo trong tay, lắc nhẹ nó.
Thật ra thì ban đầu cô cũng không chắc đây có phải là món quà mà Tần Dĩ Nam tặng hay không.
Mãi cho đến khi nhìn thấy vệt màu trên nội y của Tô Chi Niệm và váy của mình giống hệt nhau, cô mới có can đảm để nghĩ tới một việc, cho nên cô đi tìm Tần Dĩ Nam để xác định mọi chuyện...!Nào ngờ, nếu như dự đoán của cô là đúng, hộp quà này chính là thứ mà anh ta tặng cho cô trong đêm Giao Thừa.
Đêm Giao Thừa, lúc cô đang định nghe điện thoại Phương Nhu gọi tới thì bất thình lình bị người ta bắt đi, ném vào trong hồ.
Bởi vì khi đó Tống Thanh Xuân đang mò tìm