Editor: May
Tô Chi Niệm nghiễm nhiên là không có ý tứ muốn tiếp tục dây dưa với cô, bước bước chân, rời đi từ bên cạnh cô.
Lúc anh sắp đi sát qua bên cạnh cô, Tống Thanh Xuân luôn rất an tĩnh, không biết bạo phát ra sức lực từ nơi nào, đột nhiên liền bắt lấy cổ tay anh, kéo cả người anh nhìn về phía mình, lại không có chút dấu hiệu nào kiễng chân lên, lấn lên môi của anh.
Cô từng chủ động hôn anh một lần, tuy rằng không có hoàn toàn học được hôn môi, lại muốn thành thạo hơn lần đầu tiên trúc trắc rất nhiều.
Cô liều mạng chống lại kháng cự của anh, dùng sức cạy mở môi anh, để cho lưỡi mềm mại dùng sức mị hoặc khiêu khích trong miệng anh.
Anh rõ ràng cảm giác được cổ kích tình mà vừa rồi mình thật vất vả mới áp xuống được kia, lại bị động tác vụng về của cô đốt lên lần nữa.
Anh rất muốn lập tức đẩy cô ra, nếu anh không nhanh chóng đẩy cô ra, anh nghĩ, anh tuyệt đối sẽ chìm xuống trước.
Nhưng mà, lực đạo cô ôm cổ anh lớn đến kinh người, anh sợ chính mình dùng sức quá mạnh tổn thương đến cô, thế cho nên, anh lại có một lúc không làm gì được cô.
Lưỡi anh trốn tránh lưỡi cô, nhưng cô lại giống như biết anh sở dĩ trốn tránh, là bởi vì đó là chỗ yếu của anh, vẫn luôn dùng hết toàn lực đi tiếp cận lưỡi anh.
Cô đang ngại ngùng, mặt nhỏ bởi vì lần đầu tiên chủ động câu dẫn đàn ông, nên trở nên đỏ bừng, thậm chí cô còn lòng tham không đáy xấu xa cắn nhẹ lưỡi nhọn của anh một chút, toàn thân anh hung hăng run rẩy, bị cô khiến cho mất đi lý trí một lần nữa, tàn ác bá đạo đáp lại cô.
Tìm đến chỗ sâu, tay anh giữ cái ót của cô lại, làn môi dán sát càng thêm thâm nhập.
Anh lưu luyến trong ngọt ngào của cô, không có cách gì tự giải thoát.
Không biết hôn bao lâu, tay Tống Thanh Xuân ôm eo anh, chậm rãi di động đến bụng anh, sau đó một đường dời xuống, vói vào trong thắt lưng của anh...!
Đụng chạm của cô, khiến cho máu