Editor: May
Tống Thanh Xuân đi thẳng đến chỗ cách xe Tô Chi Niệm khoảng 100 mét, mới ngừng lại.
Vừa rồi lúc cô dựa vào ở dưới đèn đường chờ xe, hai chân không thoải mái đã phát run, lúc này đi một khoảng cách ngắn ngủi như vậy, gần giống như là hao hết tất cả sức lực trong cơ thể cô, lại có thể khiến cho hô hấp của cô đều trở nên hơi khó khăn lên.
Tống Thanh Xuân bất giác vịn một cây cổ thụ ven đường, nhắm mắt lại, thở từng ngụm từng ngụm mấy hơi, mới chậm rãi xoay người, vô cùng suy yếu dựa vào ở trên thân cây.
Gửi đi tin nhắn gọi xe riêng, vẫn là không có đáp lại, đã bị tắt.
Tống Thanh Xuân cảm thấy chính mình không đi nữa, rất có thể sẽ té xỉu ở nơi này, cô nhấn một cái giá gấp đôi, gọi xe riêng lần nữa.
Trên màn hình điện thoại di động thông báo con số bao nhiêu chiếc xe riêng, vẫn luôn đang tăng lên một cách điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nhận đơn.
Tống Thanh Xuân cảm giác được mồ hôi toát ra từ trong cơ thể mình, đã tẩm ướt hết quần áo, cô dùng sức cầm điện thoại di động, gắng gượng chống đỡ ý thức, nghĩ dù muốn té xỉu, cũng phải chờ đến sau khi Tô Chi Niệm đi, rồi mới té xỉu.
Thời gian khi thân thể cô khó chịu, bị kéo dài vô hạn.
Con số phút trên màn hình điện thoại di động, chỉ mới nhảy năm lần, Tống Thanh Xuân đã cảm thấy chính mình bị giày vò sắp không chịu đựng nổi.
Lúc con số thứ bảy nhảy lên, cuối cùng Trình Thanh Thông đi ra từ trong cửa xoay tròn của "câu lạc bộ Kinh thành".
Bước chân cô ấy vững vàng nhanh chóng, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy không đủ rất xa, tầm mắt của cô gần như đều đã dính ở trên chân Trình Thanh Thông, vào lúc Trình Thanh Thông đi đến trước xe, mở cửa xe ngồi lên, cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xe Tô Chi Niệm chậm rãi khởi động, theo khoảng cách càng ngày càng gần mình, Tống Thanh Xuân biết, Tô Chi Niệm chưa chắc sẽ nhìn cô một lần, nhưng cô vẫn cúi đầu.
Qua khoảng nửa phút, Tống Thanh Xuân cho rằng xe Tô Chi