Cô bất giác giơ tay lên, muốn đi ngăn cản, nhưng lại có một đôi bàn tay to ấm áp ngăn cản cô trước tiên.
Kim tiêm đâm vào trong da thịt càng ngày càng sâu, giống như cũng đâm vào đầu khớp xương, theo thuốc chậm rãi đẩy đưa, đau đớn bị khuếch đại vô hạn, Tống Thanh Xuân nhịn không được liền chảy nước mắt xuống, nhỏ giọng hô nhỏ ra tiếng: "Đau, rất đau..."
Người nắm tay cô đó, vao lúc nghe được lời nói của cô, mang theo vài phần an ủi xoa mu bàn tay của cô, ôn nhu nhẹ giọng nói với cô: "Nhịn một chút, lập tức sẽ xong..."
Nhịn một chút...!Nhưng cô càng nhịn, đau đớn liền càng rõ ràng, cuối cùng đau đến toàn thân cô đều run lên, trên trán toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh.
"Xong chưa?" Vẫn là giọng nam dễ nghe vừa rồi, theo tiếng của anh rơi xuống, có khăn lông mềm mại ấm áp rơi ở trên trán cô, giúp cô lau đi mồ hôi.
"Lập tức..." Đây là một giọng nữ, rất lạnh buốt, sau khi nói xong, Tống Thanh Xuân liền cảm giác được kim tiêm trên vai mình đột nhiên bị rút ra, sau đó có cái tăm bông liền áp lên bờ vai.
Trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được người đàn ông nắm tay mình đó, chỉnh sửa tốt quần áo của cô, thay cô đắp chăn xong, sau đó trò chuyện với giọng nữ đó một hồi lâu, nói một đống cái gì một ngày ba lần, một lần hai viên, sau đó chính là có tiếng bước chân người rời đi.
Không biết rốt cuộc qua bao lâu, Tống Thanh Xuân lại lờ mờ giống như nghe được âm thanh có người tới gần, sau đó trên người liền nhiều thêm một tầng chăn bông.
Sau đó nữa, chỗ bên cạnh cô lún xuống dưới, giống như là có người ngồi xuống.
Cô đợi rất lâu, cũng không đợi được người canh giữ bên cạnh mình nói chuyện, cô muốn mở to mắt đi xem người đó là ai, nhưng mí mắt nặng nề không thể nào xốc mở lên được, cuối cùng tác dụng thuốc nổi lên, cô hoàn toàn chìm đắm vào trong giấc mộng.
...!
Lúc Tống Thanh Xuân mở mắt lần nữa,