Editor: May
Tô Chi Niệm nói tới đây, thật ra vẫn còn chưa nói xong, hẳn là còn thiếu một câu "Tôi đã gọi nói chuyện xong, anh ta sẽ ưu tiên phụ trách áo cưới của em", nhưng câu nói kế tiếp, anh không tự mình nói được, cho nên liền ngừng lại.
Nên hình dung cảm giác khi Tống Thanh Xuân nghe được câu này như thế nào?
Có chút không khỏi muốn cười...!Hơn nữa cũng thật rất buồn cười...!Người đàn ông này xác định anh không phải tới cho cô thêm ngột ngạt chứ?
Cô đã từng yêu anh tha thiết, thậm chí đến hiện tại vẫn còn yêu anh, nhưng cô lại bị anh bức đến chỉ có thể buông tay gả cho người khác...!Nhưng anh thì sao? Lại tốt bụng bận tâm cho áo cưới của cô...!
Cuối cùng Tống Thanh Xuân cũng thật sự bật cười, chẳng qua cô rất nhanh liền thu hồi nụ cười, cũng dời ánh mắt nhìn anh đi, nói tiếng "gặp lại sau", không đợi anh hồi đáp liền rời đi.
Tô Chi Niệm đứng yên tĩnh ở chỗ cũ, nhìn Tống Thanh Xuân càng đi càng xa, cho đến cuối cùng biến mất ở góc rẽ, tầm mắt của anh cũng không có chút ý tứ muốn thu hồi nào.
Ánh mặt trời mùa đông tui đẹp nhưng không ấm áp, xuyên qua thủy tinh rộng lớn, yên tĩnh chiếu vào trên mặt anh, khiến cho vẻ mặt anh trở nên mơ hồ.
-
Vào lúc cuộc họp đến thời khắc quan trọng nhất, Tô Chi Niệm bỗng nhiên nói muốn đi nhà vệ sinh, đứng dậy rời đi.
Người một phòng chờ anh gần nửa tiếng, đều không đợi được anh trở về, cuối cùng Trình Thanh Thông chỉ đành dưới sự giật dây của mọi người, ra tìm Tô Chi Niệm.
Trình Thanh Thông vừa trên đường quẹo đến hướng nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm giống như là một pho tượng đứng cứng đờ ở giữa hành lang.
Cô hơi dừng bước chân một chút, mới chậm rãi giẫm giày cao gót đi tới, khi cô cách anh chỉ còn một mét, anh đã lấy lại tinh thần, động tác đầu tiên chính là rũ mắt xuống.
Cho dù anh phản ứng rất nhanh, nhưng Trình Thanh Thông vẫn rõ ràng bắt giữ được khóe mắt ướt át của anh.
Đáy lòng Trình Thanh Thông hung hăng co rút một cái, bước chân liền đột nhiên ngồi xổm xuống ngay tại chỗ.
Mà Tô Chi Niệm lại chậm rãi nâng mí mắt lên, mắt đen nhánh trơn