Editor: May
"Tần Dĩ Nam..." Đường Noãn lại hô một tiếng tên Tần Dĩ Nam, sau đó dưới tình huống đến chính cô cũng không có phát hiện được, run giọng hỏi: "Anh muốn kết hôn với Tống Thanh Xuân sao?"
Tần Dĩ Nam thu hồi chìa khóa, không chút che giấu gật đầu một cái với Đường Noãn: "Đúng."
Dừng một chút, anh còn bổ sung ngày tháng: "Ngày chín tháng sau."
Đường Noãn không biết chính mình là đang không cam tâm, hay là có cảm xúc khác quanh quẩn ở lồng ngực, hơi thở của cô bỗng chốc liền trở nên không ổn định: "Vì sao anh lại muốn kết hôn với cô ta?"
Tần Dĩ Nam có chút buồn cười kéo môi một chút, anh giống như cảm thấy chính mình quay đầu lại, nói hai câu kia với cô rất dư thừa, không hề nói gì liền xoay người đi, cầm chìa khóa mở cửa.
Tần Dĩ Nam giơ tay lên, vừa đẩy cửa ra, Đường Noãn bỗng nhiên liền nhào tới, nắm chặt cổ tay Tần Dĩ Nam, cô quen luôn cao ngạo ở trước mặt anh, lần đầu tiên thái độ dịu dàng: "Dĩ Nam, anh đừng kết hôn với cô ta được không?"
Tần Dĩ Nam không lên tiếng, giơ tay lên, cạy mở ngón tay cô đang nắm lấy mình ra.
Đường Noãn liều mạng dùng sức, nhưng ngón tay vẫn bị Tần Dĩ Nam tách ra từng ngón một, cô giống như không thể quan tâm quá nhiều, lại vội vàng lên tiếng: "Chúng ta đừng chia tay, được không? Chúng ta lại ở cùng một chỗ được không? Dĩ Nam, chúng ta lại ở cùng một chỗ..."
Câu nói này bỗng chốc liền kéo lửa giận của Tần Dĩ Nam lên, anh bỗng nhiên dốc sức hất Đường Noãn ra, vẫn không hề nói gì đi vào trong nhà, đóng mạnh cửa lại.
Đường Noãn nhìn cửa đóng kín trước mặt, giống như như là phát điên đi lên trước gõ cửa, nhưng mặc kệ cô rất dùng lực gõ, gõ bao nhiêu, thậm chí đều ồn ào khiến người nhà đối diện đi ra, nhưng Tần Dĩ Nam rõ ràng ở bên trong, lại giống như là không nghe được, từ đầu đến cuối vẫn không có phản ứng nào.
Đường Noãn hết sức lực, chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm đầu gối, nhỏ giọng khóc lên.
Càng khóc, trong đáy lòng cô càng căm phẫn,