"Lúc đó câu nói đầu tiên khi anh ấy nhìn thấy tôi, chính là bảo tôi trước nhìn xem cô có sao không..." Cô rõ ràng nhìn thấy, tâm thật vất vả chết đi của mình, bắt đầu trở nên hỗn loạn, dao động, nhấp nhô.
"...!Sau khi Tô tổng xác định xong cô không có việc gì, câu nói thứ hai, là để cho bác sĩ Hạ tiêm một mũi giảm đau cho anh ấy, bảo tôi mang anh ấy đi." "...!Một dau kia, thật đâm rất nặng, Tống tiểu thư, cô hẳn phải biết, trong ba kẻ bắt cóc kia, có một người bụng trúng đao, về sau cấp cứu vô hiệu nên chết đi..." "Tô tổng hôn mê tròn hai tháng, đều không có tỉnh lại, cuối cùng là bác sĩ Hạ mang anh ấy đi Vân Nam..." Nước mắt của Trình Thanh Thông đã chậm rãi chảy xuôi xuống: "Tống tiểu thư, cô không ở đó, cô không tận mắt nhìn thấy bộ dáng Tô tổng là như thế nào đâu, trong một thời gian ngắn đó, Tô tổng thật là sẽ rời khỏi nhân thế vào bất cứ lúc nào, thậm chí còn có vài lần, trái tim thật sự đã muốn ngừng đập ..." Theo Trình Thanh Thông càng nói càng nhiều, trong đầu Tống Thanh Xuân liền càng lúc càng loạn.
Từ trong miệng Trình Thanh Thông, cô nghe thấy là một Tô Chi Niệm vì cô ngay cả sống chết cũng có thể vứt bỏ không thèm để ý.
Nhưng cô tận mắt nhìn thấy, lại là một Tô Chi Niệm đối với cô tàn nhẫn đến không thể tàn nhẫn hơn, tuyệt tình đến không thể tuyệt tình hơn.
Rốt cuộc Tô Chi Niệm nào mới là Tô Chi Niệm thật? "Tô tổng thật là phúc lớn mạng lớn, nhặt được một cái mạng...!Thật ra Tống tiểu thư, cô có biết không? Lúc Tô tổng chậm chạp không tỉnh, tôi đã muốn đi tìm cô rất nhiều lần, nhưng tôi không dám, là Tô tổng nói, không cho tôi đi ...!Vết đao nặng như vậy, trước khi anh ấy hôn mê, lại không nghĩ đến chính mình có thể sống sót được hay không, anh ấy nghĩ đến là cô...!Anh thật sự cực kỳ yêu cô, mới sẽ ngốc nghếch như vậy..." Tô Chi Niệm cực kỳ yêu cô sao? Nếu như anh thật cực kỳ yêu cô,