Thẳng đến ba giờ xế chiều, Tống Thanh Xuân mới thu dọn gần xong.
Tống Mạnh Hoa dựa ở đầu giường đang nghe sách, Tống Thanh Xuân hơi mệt chú, rúc vào trên ghế sofa vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, cửa phòng bệnh liền bị gõ vang.
"Thanh Xuân..." Tống Mạnh Hoa lấy tai nghe ra, gọi Tống Thanh Xuân một tiếng.
Tống Thanh Xuân "Dạ" một tiếng, đứng dậy, đi mở cửa, không nghĩ đến lại có thể là mẹ của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân bỗng chốc ngây ngẩn, mới nâng nụ cười lên, lễ phép chào hỏi một tiếng: "Dì Tô." Sau đó Tống Thanh Xuân liền tránh người ra, để cho mẹ Tô Chi Niệm đi vào.
Tống Mạnh Hoa nhìn thấy mẹ của Tô Chi Niệm, lập tức tắt nghe sách trong điện thoại di động đi, ra hiệu Tống Thanh Xuân bưng trà rót nước.
Lúc mẹ Tô Chi Niệm nhận lấy trà nóng Tống Thanh Xuân chuyển tới, còn cười tít mắt tán gẫu hai câu với cô, đều là một ít lời nói khen ngợi cô.
Tống Thanh Xuân cong môi, kiên nhẫn chờ bà nói xong, sau đó liền ngồi trở lại trên ghế sofa, bắt đầu gọt vỏ trái cây giúp bà.
Tống Mạnh Hoa: "Sao hôm nay bà lại tới đây?" "Tới lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, thuận tiện tới thăm ông một chút." Lúc mẹ Tô Chi Niệm đáp xong, lại hỏi một câu: "Khi nào thì xuất viện?" "Ngày mai liền xuất viện, còn không xuất viện, sẽ đều bỏ lỡ lễ cưới của Thanh Xuân..." Ở bệnh viện lâu như vậy, Tống Mạnh Hoa là thật có chút ở đủ, vừa nhắc đến ra viện, có vẻ hơi hưng phấn.
Mẹ Tô mím môi cười, giống như là nghĩ đến cái gì, lấy một hộp gấm từ trong túi xách mang theo bên người ra, đưa cho Tống Mạnh Hoa: "Đây là món quà kết hôn tôi chuẩn bị cho Thanh Xuân." Tống Mạnh Hoa thay Tống Thanh Xuân mở hộp quà ra, là một cái cái vòng dương chi bạch ngọc, màu sắc trong suốt nhuận bóng, vừa xem liền biết có giá trị không nhỏ.
"Bà tặng món quà quý trọng như vậy làm gì?" Ngữ khí của Tống Mạnh Hoa rõ ràng mang theo một chút trách cứ.
Mẹ Tô cười không lên tiếng.
Tống