Tống Thanh Xuân thật cho rằng chính mình có thể thoạt nhìn tâm như nước yên lặng chịu đến cuối tháng Tô Chi Niệm rời đi, nhịn đến đám cưới ngày chín tháng sau.
Đến lúc đó, cô đã làm vợ người ta, vậy tâm cũng sẽ không còn ổn định giống như hiện tại nữa.
Mắt thấy thời gian trôi qua một ngày rồi một ngày, nháy mắt liền tới ngày ba mươi cuối tháng, ngày hôm sau chính là ngày Tô Chi Niệm rời đi, Tống Thanh Xuân nghĩ, nếu như nhẫn nhịn này là một cuộc thi, hoàn toàn trăm phần trăm thì chịu đựng ngày mai, cô liền xem như đạt tiêu chuẩn.
Chẳng qua vào buổi sáng khi Tống Thanh Xuân rời giường kia, theo thói quen cầm điện thoại di động lên xem ngày tháng, vẫn không khống chế nổi khổ sở một lúc.
Càng đến gần ngày Tô Chi Niệm rời đi, số lần Tống Thanh Xuân thất thần càng nhiều, thời gian cũng càng dài hơn, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nghĩ tới muốn đi tìm Tô Chi Niệm.
Ngày đó, lúc anh lột hết quần áo của cô, chính mình thì quần áo sạch sẽ đứng ở trước mặt cô, đã xé tôn nghiêm của cô thành mảnh vụn, phá hủy tất cả mong đợi rơi đáy lòng cô.
Cho nên, dù là Trình Thanh Thông nói thật, dù là cả đời cô đều không quên được anh, dù là cô bởi vì anh liền sắp ảm đạm rời đi, nhưng cô cũng sẽ không đi giữ anh lại.
Tống Thanh Xuân vì không muốn để cho chính mình luôn nghĩ đến chuyện rời khỏi Tô Chi Niệm, cố ý an bài rất nhiều công việc ở hai ngày ba mươi và ba mươi mốt này.
Tần Dĩ Nam bởi vì qua một thời gian nữa liền muốn xin nghỉ kết hôn, hai ngày này rất bận, ngày hôm qua bay đi Thượng Hải công tác, đêm nay mới có thể trở về, cho nên vào ngày ba mươi xe của Tống Thanh Xuân bị giới hạn đi này, cô ra ngoài chỉ có thể đón xe taxi.
Lúc bận rộn, sẽ luôn có thể khiến người ta tạm thời để xuống rất nhiều phiền não, nhưng ông trời giống như cố tình đối nghịch với Tống Thanh Xuân, chính là muốn tăng thêm khó khăn cho cuộc thi của cô, cô không đi tìm Tô Chi Niệm, sau đó ông trời liền đưa Tô Chi Niệm