Một màn này quá giống như thật...!Giống như thật hoàn toàn không giống là nằm mơ...!
Đầu óc của Tống Thanh Xuân, còn chưa xoay qua, Tô Chi Niệm vừa ôm cô vào trong ngực giống như nhận biết được cái gì, bỗng nhiên buông tay nắm cổ tay cô ra, đột nhiên ép cô vào trong ngực càng chặt hơn một chút, sau đó dùng thân thể của mình làm màng bảo hộ, vây chặt cô lại.
Ôm ấp che chở cực hạn như vậy, khiến cho thân thể Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, hết thảy phát sinh quá nhanh, nhanh đến cô còn chưa xoay người lại từ trong suy nghĩ, nhanh đến cô còn chưa ý thức được vì sao anh muốn ôm cô như vậy, hai người anh và cô liền rơi mạnh xuống mặt đất từ trên độ cao mấy chục mét...!
Lại không giống là mặt đất, lực cản rất lớn, lực đánh vào cũng rất lớn, đè ép trái tim Tống Thanh Xuân đều ngừng nhảy lên theo, cả người suýt nữa hôn mê.
Suýt nữa...!Cuối cùng chỉ là suýt nữa, trước mắt Tống Thanh Xuân tối đen một hồi lâu, máu cuồn cuộn trong cơ thể liền chậm rãi hòa hoãn lại, ý thức trong đầu cô cũng bắt đầu dần dần thức tỉnh theo.
Cô cảm giác được toàn thân mình giống như tan rã, nơi nào cũng không thoải mái, cô nhắm mắt lại, lồng ngực nhấp nhô đặc biệt lợi hại, cả người cô còn chưa mở to mắt nhìn xem chính mình đây là chết hay là sống, bên tai liền truyền tới một giọng nói: "Thanh Xuân?"
Âm sắc thanh nhã, âm sắc êm tai, là giọng nói cô không thể quen thuộc hơn...!giọng nói của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân nghe đến mặt đầy mờ mịt.
"Thanh Xuân?" Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân rúc vào trong lòng mình, chậm chạp không có phản ứng, lại gọi tên cô lần nữa.
Cô đây là đến thiên đường sao? Tiếng nói của anh, lại có thể sẽ dán trên đầu cô, không ngừng truyền tới.
Tô Chi Niệm cảm giác được phản ứng nơi đáy lòng cô, lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm, anh nhịn nỗi đau xé rách tim gan xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh từng mảnh, cắn chặt răng gắng gượng tiếp tục mở miệng, cũng chỉ là miễn cưỡng nói