Bước chân của mẹ Tô, đột nhiên liền dừng lại.
Bà không chút nhúc nhích nhìn thẳng hình ảnh trong phòng.
Bà nhìn thấy con trai mình, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, trên mặt luôn lãnh đạm, lại tràn ngập màu sắc nhu tình.
Bà còn nhìn thấy con trai của mình, thương tiếc đụng chạm ngũ quan của Tống Thanh Xuân, thậm chí còn mang theo vài phần cưng chiều nhìn cô, bị chính tự đùa tự vui của mình chọc cười.
Bà còn nhìn thấy con trai của mình, ánh mắt bỗng chốc trở nên thâm thúy đa tình, ở dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của bà, nó chậm rãi hôn lên trán Tống Thanh Xuân, sau đó ngừng rất lâu, lại chậm rãi dời xuống chóp mũi của cô, làn môi của cô...!Mẹ Tô nhìn đến đây, giống như là nhận được kinh hãi gì đó, bỗng nhiên liền lui về sau hai bước, tốc độ nhanh chóng vọt vàonhà vệ sinh công cộng cuối hành lang.
Bà đá sớm ném điểm tâm vào trong thùng rác, lung tung vọt vào trong một phòng toilet riếng, sau đó khóa trái cửa, liền ngồi xổm ở trên bồn cầu, che ngực, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Trời ạ, bà nhìn thấy hình ảnh gì? Con trai của bà, lại đang hôn Tống Thanh Xuân? Trời ạ...!Bà sẽ không nhìn lầm chứ, bà nhất định là nhìn lầm.
Mẹ Tô nói xong, liền bấm bắp đùi mình một cái, đau đớn khiến cho bà nhất thời cảm thấy có chút váng đầu hoa mắt, bà nhắm mắt lại, thở hổn hển dồn dập một hồi lâu, mới khiến cho tâm tình ổn định xuống.
Con trai của bà, bà hiểu rõ nhất.
Con trai, nó chưa từng thâm tình nhìn chăm chú một người phụ nữ nào như vậy? Con trai, nó chưa từng cười ôn nhuận tươi đẹp như vậy? Nhưng mà, nó lại vì Tống Thanh Xuân, nhìn thâm tình chăm chú, cười ôn nhuận...!Điều này đại biểu cái gì, bà rõ ràng nhất, điều này đại biểu, con trai bà, thích Tống Thanh Xuân ...!Chuyện phát sinh mấy ngày nay bỗng nhiên liền lặp lại trong đầu mẹ Tô, sau đó khiến cho tâm luôn không nghĩ nhiều của bà, chốc lát rõ ràng nguyên nhân.
Con trai, nó đâu phải là vì cứu giúp con gái nhà