"Hôm nay dì nhìn trúng một người chăm sóc, tính khí ôn nhu, làm việc cũng rất lưu loát, dì rất thích cô ta, đã nói xong với cô ta, ngày mai liền để cho cô ta tới bệnh viện chăm sóc A Niệm, cô ta tới, liền không cần làm phiền con nữa, ngày mai con có thể rời đi rồi."
Tống Thanh Xuân là thật không nghĩ tới, một câu trước của mẹ Tô vẫn còn khách khách khí khí, câu nói tiếp theo liền trực tiếp muốn đuổi cô đi.
Cô cầm chặt tách trà, tiêu hóa lời nói của mẹ Tô một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Dì Tô, con đã xin công ty cho phép nghỉ, hơn nữa ba con biết con ở bệnh viện, dì thật không cần thiết tìm một người chăm sóc mới.
Lại nói, chăm sóc cũng chưa chắc sẽ chăm sóc tốt Tô..."
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, mẹ Tô liền cắt đứt lời nói của cô: "Dì biết, người chăm sóc mới, khẳng định sẽ không tận tâm chăm sóc A Niệm giống như con, nhưng mà, dì thà rằng cho người chăm sóc mới chiếu cố, cũng không thể để con ở bên cạnh A Niệm nữa, con hiểu ý của dì chứ?"
Hóa ra...!Giống như với dự cảm của cô, mẹ Tô muốn là cô rời đi, mà không phải thật muốn chăm sóc gì đó.
Tống Thanh Xuân động môi, có chút không biết nên nói như thế nào.
Bà cũng đã nói trực tiếp như vậy , cô còn có thể đáp lại thế nào?
Không khí giữa hai người, có vẻ quá yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, mẹ Tô hơi than thở một hơi, tránh né mắt Tống Thanh Xuân, nói tiếp: "Thanh Xuân, thật rất xin lỗi, làm một người mẹ, dì muốn bảo vệ con trai mình, con có vị hôn phu, hơn nữa các con cũng đã định ra ngày kết hôn, cũng không còn bao lâu nữa, con đã sắp kết hôn, tương đương với một nửa vợ của người đàn ông khác, nhưng con lại ở cùng một chỗ với con trai dì mỗi ngày, thật không thích hợp...!Hơn nữa, con trai dì vì con, bị thương nặng như vậy, dì cũng rất đau lòng, con vẫn là cách nó xa một chút, dì sợ lần này nó ra viện, con và nó tiếp tục ở