Do khí tràng của Tô Chi Niệm, tuy rằng y tá đánh bạo hỏi một câu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, rất nhanh liền thu dọn đồ xong, rời khỏi phòng bệnh.
Đến phòng bệnh kế tiếp, y tá mới phát hiện bỏ quên nhiệt kế, cô chỉ đành quay trở lại lấy, khi đi đến phía trước cửa sổ phòng bệnh Tô Chi Niệm, cô cách cửa sổ sáng ngời, nhìn thấy người đàn ông vốn chuyên chú làm việc, lại đang nhìn chằm chằm cửa phòng rửa tay, sững sờ thất thần.
-
Tống Thanh Xuân thật sự không có đi tới bệnh viện nữa.
Nhưng mà cô đều biết tình huống của Tô Chi Niệm.
Xế chiều hôm cô rời đi, cố ý quay trở lại cửa bệnh viện, canh giữ nhiều tiếng, cuối cùng nhìn thấy người chăm sóc mà mẹ Tô tìm tới cho Tô Chi Niệm.
Cô thừa dịp người chăm sóc đó ra khỏi bệnh viện một mình, đi lên trước ngượng ngừng nói chuyện với cô ta, sau đó đạt được hiệp nghị với cô ta, cô cho cô ta một khoản tiền, cô ta phụ trách nói tình huống mỗi ngày của Tô Chi Niệm với cô.
Ngoại trừ Tô Chi Niệm sốt cao ba ngày lúc đầu, thời điểm khác, trên cơ bản tin nhắn người chăm sóc gửi tới đều là tin tốt.
Chăm sóc là một người nói nhảm, một ngày có thể gửi cho cô mười mấy dòng tin nhắn, Tống Thanh Xuân gần như tùy thời tùy chỗ đều có theer thu được tin nhắn cô ta gửi tới.
“Sáng sớm Tô tiên sinh ăn hai quả trứng gà một chén cháo thuốc”, “Buổi sáng Tô tiên sinh xử lý công việc ba tiếng”, “Buổi trưa hôm nay Tô tiên sinh chỉ ngủ nửa tiếng liền tỉnh lại “, “Buổi chiều có năm người tới trong phòng bệnh Tô tiên sinh mở cuộc họp, trong đó có một người dáng dấp rất đẹp trai”, “Một người tên Đường Nặc tới thăm Tô tiên sinh, mang tám hộp thực phẩm dinh dưỡng, hoàn toàn ăn không hết”, “Trái cây trong phòng bệnh Tô tiên sinh nhiều đều bắt đầu hư thối”, “Tô tiên sinh có thể xuống đất rồi”, “Tô tiên sinh có thể không nhờ công cụ đi bộ “, “Thời gian Tô tiên sinh đứng thẳng càng ngày càng lâu “...!
Tuy rằng Tống Thanh Xuân không thể theo bên cạnh Tô Chi Niệm, chăm sóc anh, chẳng qua, thấy anh tốt lên từng ngày,